• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Minh vội đuổi theo, thấy cháu trai đang bám lấy chân của bức tượng bạch tuộc định trèo lên, liền ngăn lại nói mình không được làm thế. Nhưng cậu bé chẳng thèm để ý, nhất định phải trèo lên. Y đành phải áp dụng kinh nghiệm mà cô Hứa truyền lại, chỉ tay về phía quầy bán bóng bay gần cổng:  

“Tiểu Mân, để cậu mua bóng bay cho con được không? Có bóng bay rồi, chúng ta sẽ vào xem cá heo biểu diễn.”  

Tiểu Mân đưa mắt nhìn theo hướng y chỉ, lập tức cười tươi vỗ tay, rồi kéo Lục Tuyết Minh chạy thẳng lại quầy bán bóng bay. 

Lục Tuyết Minh thở phào nhẹ nhõm, sau khi mua bóng bay liền đưa cậu bé qua cửa soát vé. Hôm nay là cuối tuần, công viên hải dương chật kín các gia đình đưa con đi chơi, khu vực gần tòa kiến trúc biểu tượng ở cổng vào đâu đâu cũng thấy người chụp ảnh. Y cũng lấy điện thoại ra, theo yêu cầu của chị họ, chụp vài tấm cho Tiểu Mân.  

Cậu nhóc hơn năm tuổi này đang ở giai đoạn tinh nghịch nhất, tràn đầy năng lượng. Lục Tuyết Minh dẫn cậu vào khu vực “Kỳ Quan Đại Dương,” trước khi vào phải đi qua một đường hầm dài dưới đáy biển. Tiểu Mân cầm bóng bay, háo hức chạy qua chạy lại, nhìn những sinh vật biển bơi lội trên đầu và hai bên, liên tục hỏi cái này là gì, cái kia là gì.  

Trong khu trưng bày đầy trẻ con như vậy, giọng của Tiểu Mân không hề lạc lõng, nhưng Lục Tuyết Minh thì bị cậu bé hành cho không được nghỉ lấy một giây. Khó khăn lắm mới tới khu xem biểu diễn cá heo, Tiểu Mân lại phấn khích đến mức không ngồi yên, kéo tay y hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.  

Lục Tuyết Minh không quen chăm trẻ con, không thể theo kịp những câu hỏi liên tục của cậu bé. Hỏi mãi không được hồi đáp, Tiểu Mân cảm thấy chán, liền quay sang chơi đùa với một cậu nhóc tầm tuổi ngồi gần đó.  

Lục Tuyết Minh liếc nhìn bố mẹ của cậu nhóc kia, người lớn chỉ mải mê cúi đầu dán mắt vào điện thoại, có lẽ cũng đã quá mệt mỏi nên chẳng quan tâm đến tình huống xung quanh.  

Y để mặc hai đứa trẻ chơi đùa, cũng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.  

Trong WeChat có hơn ba mươi tin chưa đọc. Y lần lượt mở từng cái, phần lớn là học sinh gửi về hỏi bài tập, còn lại là thông báo và phân công nhiệm vụ trong nhóm công tác của giáo viên.  

Y định gõ một câu “Đã nhận” thì màn hình tự động kéo lên, có ai đó vừa nhắn trước y.  

Ban đầu, Lục Tuyết Minh không chú ý lắm. Đây là nhóm chung của trường, có hàng trăm người, đa phần y không quen biết. Nhưng khi tin nhắn của người kia hiện ra, y lập tức bị ảnh đại diện của họ thu hút.  

Đó là hình một chú mèo Anh lông ngắn, toàn thân trắng muốt. Qua tấm hình nhỏ, có thể thấy mèo đang nằm. Y mở ảnh lớn ra xem, nhận ra trên trán chú mèo có một đốm đen nhỏ bằng móng tay, đôi mắt xanh thẳm, trong veo, ánh nhìn lười biếng hướng về ống kính.  

Chẳng phải là Tiểu Điềm Phi* sao?!

Lục Tuyết Minh ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng, vội trở lại trang cá nhân của người kia. Tên hiển thị là “Lâm.” Giây phút đó, y hiểu ra ngay, đây là tài khoản WeChat của Lâm Tiêu.  

Y lại nhìn ảnh đại diện thêm lần nữa, không rõ bức ảnh này được chụp từ lúc nào. Từ khi Lâm Tiêu chuyển đến căn hộ bên cạnh, y chưa từng thấy bóng dáng con mèo nào. Điềm Phi liệu còn ở đây, hay đã được tặng cho người khác rồi? 

Nhìn chú mèo ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn cả Điềm Đậu, Lục Tuyết Minh không khỏi nhớ lại những ngày xưa. 

Điềm Phi là mèo của Lâm Tiêu, nó luôn tỏ thái độ kiêu kỳ với mọi người trừ anh ra. Khi mới chuyển đến sống cùng Lâm Tiêu, dù Lục Tuyết Minh có trêu đùa thế nào, Điềm Phi cũng lười không thèm để ý. Chỉ sau một thời gian sống cùng, nó mới dần dần thay đổi thái độ.  

Lục Tuyết Minh ấn nút quay lại, nhưng không ngờ màn hình lại đưa y đến phần ảnh bìa của vòng bạn bè.  

Trong số đó là một vài bức ảnh phong cảnh. Y tùy tiện nhấp vào một tấm, nhận ra đó là hình ảnh lá phong đỏ vào mùa thu. Ống kính gần sát mặt đất, hai hàng cây và con đường phủ đầy lá phong bị làm mờ, chỉ có một bóng người xa xa còn giữ được độ nét nhất định.

Dù có khoảng cách nhưng Lục Tuyết Minh vẫn có thể nhận ra dáng vóc vượt trội của người đó. Áo sơ mi đóng gọn ở thắt lưng, cổ dài thanh thoát, mái tóc đuôi ngựa buộc phía sau, hai tay để trong túi quần. Góc chụp rất có chủ ý, nhưng động tác của đối phương lại vô cùng tự nhiên.  

Lục Tuyết Minh nhìn chăm chú vào bóng lưng ấy một lúc, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, nhưng không phải quay lại, mà là chuyển sang bức ảnh tiếp theo.  

Chùm ảnh này chắc chắn được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, bối cảnh rất đẹp, chỉ có Lâm Tiêu, không thấy ai khác. Tám bức ảnh đều là bóng lưng của anh, chỉ có một bức là chụp nghiêng một phần khuôn mặt của Lâm Tiêu.  

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn một cây phong đỏ, ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu lên mặt anh, làm nổi bật vẻ mặt tuấn tú, toát lên sự dịu dàng khiến người ta không thể bỏ qua.  

Lục Tuyết Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, như bị cuốn vào đó. Đôi mắt của Lâm Tiêu dài và sâu, đồng tử có màu sắc rất đậm. Trước đây, mỗi lần ánh mắt ấy hướng về y, Lục Tuyết Minh luôn có cảm giác như mình đang bị hút vào trong.  

Đột nhiên, xung quanh vang lên những tiếng kinh ngạc liên tiếp, Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, nhận ra cá heo đang thực hiện một động tác khó dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, khiến khán giả vỗ tay tán thưởng.  

Y nhìn vào lịch trình chương trình, biết rằng buổi biểu diễn sắp kết thúc. Sau khi bước ra khỏi hội trường, y hỏi Tiểu Mân có đói không, có muốn ăn gì không.  

Tiểu Mân bảo muốn ăn hamburger, thế là cả hai đến khu ẩm thực bên cạnh, mua xúc xích hamburger và nước cam. Lục Tuyết Minh không đói, chỉ ngồi nhìn cậu bé ăn. Nhưng cậu nhóc ăn rất nhanh, nước sốt tiêu đen từ xúc xích nhỏ ra vài giọt lên áo, khiến Lục Tuyết Minh phải dẫn cậu đến nhà vệ sinh để lau.  

Nhà vệ sinh ở khu này có thiết kế mở một phần, hai bên là nhà vệ sinh nam và nữ, ở giữa là khu vực rửa tay với một chiếc gương rất lớn.  

Lục Tuyết Minh vặn khăn ướt, cúi xuống lau cổ cho Tiểu Mân, nhưng cậu bé chỉ im lặng chưa đầy một phút đã lại đòi đi.  

Lục Tuyết Minh đành phải đứng dậy rửa tay, nhưng khi liếc mắt qua gương, y bắt gặp một bóng người. Đó là một người đàn ông khá cao, mặc áo thun trắng và quần thể thao đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo kính râm. Mặc dù chỉ liếc qua một cái, nhưng gương mặt ấy khiến y nhớ đến Lâm Tiêu.  

Lúc Lục Tuyết Minh nhìn kỹ lại, người đó đã biến mất trong đám đông.

Y nghĩ có lẽ mình đã nhìn nhầm, dù sao người đó không có tóc buộc đuôi ngựa, mà làm sao Lâm Tiêu lại đến nơi này được chứ?  

“Cậu ơi!” Tiểu Mân lại kéo áo y, lo lắng chỉ về phía công trình hình cầu ở gần đó: “Nhanh đi xem xiếc đi.”  

Lục Tuyết Minh dẫn cậu bé đến sân khấu xiếc. Mặc dù nhìn có vẻ gần, nhưng thực tế phải đi hơn hai mươi phút mới tới. Tiểu Mân kêu mệt, không đi nổi, Lục Tuyết Minh đành phải cõng cậu. Nhưng đi được một đoạn, Tiểu Mân lại chỉ vào con đường rẽ bên trái: “Cậu ơi, đi ngồi vòng đu quay đi!”  

Lục Tuyết Minh hơi sợ độ cao, những tòa nhà cao tầng bình thường y có thể chịu được, nhưng những trò chơi mạo hiểm hay các tòa nhà chọc trời thì y luôn tránh xa. 

Nhìn thấy vòng quay khổng lồ mang đậm phong cách cổ tích, nhưng lại giống như một vật thể đồ sộ, Lục Tuyết Minh nhăn mặt nói: “Không phải con muốn xem xiếc sao? Xiếc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi xem biểu diễn trước đi.”  

Nhưng đứa trẻ năm tuổi không phải dễ nói chuyện, nhất là Tiểu Mân, cậu bé đã quen được mẹ chiều chuộng, vì vậy càng thêm cứng đầu. Cậu không quan tâm mình đang được Lục Tuyết Minh cõng, cứ thình lình đập vào vai y, đôi chân cũng không yên, đá loạn xung quanh:

“Không đâu! Bây giờ con muốn đi ngồi vòng đu quay! Mẹ đã hứa sẽ dẫn con đi mà!”

Đứa trẻ này lực tay cũng không nhỏ, Lục Tuyết Minh bị cậu bé đập vài cái vào cổ mà thấy hơi tê, đành phải nhượng bộ: “Được rồi, cậu dẫn con đi.”  

Tiểu Mân cười toe toét, lại chỉ vào vị trí của vòng đu quay: “Xông lênnnn!!”  

Lục Tuyết Minh bị cậu bé la đến ù tai, y chỉ có thể nhắc cậu nhỏ tiếng để không làm phiền người khác. Khi đến cửa vào vòng đu quay, họ xếp hàng một lúc rồi đến lượt.  

Nhìn vào cấu trúc khổng lồ của cabin trước mặt, cùng với những khoang tròn lơ lửng trên không, lòng bàn tay Lục Tuyết Minh bắt đầu đổ mồ hôi. Y nói với Tiểu Mân, biểu diễn xiếc sắp bắt đầu, nếu đi ngay bây giờ thì sẽ kịp xem tiết mục múa sóc mở màn. Nhưng Tiểu Mân lại không thèm để ý, kéo y chạy về phía cabin của mình.  

Vòng đu quay từ từ quay, tốc độ tuy chậm nhưng thời gian cho khách lên xuống cũng không nhiều. Lục Tuyết Minh không kịp do dự, dưới sự thúc giục của nhân viên, y chỉ còn cách bước vào.  

Nhân viên nhắc nhở y cho Tiểu Mân ngồi vào ghế đối diện, y còn chưa kịp buông tay thì có người chen vào nói: “Chào, tôi đi cùng cậu ấy.”  

Y và nhân viên cùng quay lại, người vừa nói là Lâm Tiêu. Hơn nữa, Lâm Tiêu còn không đợi họ phản ứng, trực tiếp bước vào và ngồi đối diện với Lục Tuyết Minh.  

Nhân viên làm công việc này đã quen, thấy Lục Tuyết Minh không phản ứng gì liền dặn dò một vài vấn đề an toàn, sau đó đóng cửa cabin lại.  

Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu, người này ăn mặc giống hệt với người y đã nhìn thấy trong gương lúc nãy. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Lâm Tiêu đã hỏi trước: “Sao lại ngồi cái này? Em không sợ à?”  

Lục Tuyết Minh ngẩn người, dù kính râm đã che kín mắt của anh, nhưng y vẫn cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn mình. Tiểu Mân lúc này nhỏ giọng hỏi: “Cậu ơi, người này là ai vậy?”  

Lục Tuyết Minh vẫn ôm Tiểu Mân, nghe xong thì phản ứng lại, bảo Tiểu Mân ngồi bên cạnh mình: “Đây là đồng nghiệp của cậu. Con ngoan chút, đi hết vòng này cậu sẽ dẫn con đi xem xiếc.”  

Lâm Tiêu vẫn đeo kính râm không cười, ngay cả Tiểu Mân nhìn anh cũng chỉ thấy vẻ lạnh lùng. Cậu bé liếc nhìn Lâm Tiêu một cái rồi quay lại ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Lục Tuyết Minh bắt đầu hối hận vì sao trước đó không để Lâm Tiêu xuống, bây giờ không chỉ cảm thấy ngượng ngùng mà còn không biết phải nhìn đâu cho phải.

Bốn phía đều là cửa sổ trong suốt, khi độ cao dần tăng lên, nhịp tim của Lục Tuyết Minh cũng trở nên nhanh dần. Tiểu Mân bên cạnh thì rất hưng phấn, không chỉ dựa vào cửa sổ ngắm cảnh vật bên dưới, mà còn liên tục nói cho y biết mình nhìn thấy gì, miệng la lên rằng “cao quá” và những câu tương tự.  

Lục Tuyết Minh không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, chứng sợ độ cao của y vẫn chẳng hề tiến triển, chỉ có thể siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm giác hoảng loạn, đồng thời giữ chặt áo Tiểu Mân, hy vọng cậu bé sẽ ngồi xuống.  

Nhưng Tiểu Mân đâu có chịu nghe? 

Cậu bé vừa kéo tay y vừa lắc lắc, còn muốn y nhìn xuống dưới. Lục Tuyết Minh cảm thấy phiền lòng, đang nghĩ liệu có nên quát nhóc con một chút không thì bỗng nghe thấy Lâm Tiêu gọi tên mình: “Tuyết Minh.”  

Y quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiêu đưa điện thoại qua, môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, hỏi: “Có muốn xem video của Điềm Phi không? Mỗi năm vào ngày sinh nhật anh đều quay video cho nó.” Nói rồi, Lâm Tiêu mở một video ngẫu nhiên.  

Âm thanh của bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, trong video Điềm Phi nằm trên đệm nhung ở cửa sổ, trước mặt là một chiếc bánh sinh nhật tinh xảo, trên đầu là một chiếc vương miện, mắt chăm chú nhìn ngọn nến đang cháy trên bánh.  

Động tác quay phim rất ổn định, không hề bị rung. Tiếp theo, Lục Tuyết Minh thấy Lâm Tiêu ăn mặc giản dị bước vào khung hình, bế Điềm Phi ngồi lên đùi, hôn lên vết đen nhỏ trên trán nó, rồi bắt đầu hát theo giai điệu của bài hát sinh nhật.  

Trong vòng tay của Lâm Tiêu, Điềm Phi có vẻ lười biếng hơn, Lâm Tiêu nắm hai bàn chân của nó lắc lắc, đến khi bài hát kết thúc, một giọng nam ấm áp vang lên: “Điềm Phi, chúc mừng sinh nhật nhé~”  

Khi đó, camera chuyển góc, quay cận mặt Lâm Tiêu. Lục Tuyết Minh lại nghe thấy giọng nói đó: “Nhanh lên, ôm nó thổi nến đi, tay em mỏi rồi.”  

Lâm Tiêu cười với ống kính nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài, không nhìn vào máy quay. Lục Tuyết Minh đang nghĩ không biết chủ nhân của giọng nói này là ai thì thấy Lâm Tiêu thu điện thoại lại, động tác có chút không tự nhiên.  

Y định hỏi có chuyện gì thì Tiểu Mân bất ngờ nhảy nhót hai cái, làm chiếc cabin bị rung lắc. Lục Tuyết Minh không kịp chuẩn bị, bị dọa đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. May mà Lâm Tiêu kịp thời nắm lấy tay y, thấy sắc mặt y tái đi, Lâm Tiêu liền nói với Tiểu Mân: “Ngồi xuống.”  

Chỉ là hai từ đơn giản, nhưng vì phát ra từ miệng người lạ, lại có giọng điệu như mệnh lệnh, cuối cùng Tiểu Mân cũng hiểu ra, thật sự ngồi xuống và không cử động nữa.  

Lục Tuyết Minh cố gắng nắm chặt ghế, muốn rút lại tay còn lại đang bị Lâm Tiêu nắm. Nhưng Lâm Tiêu không buông ra, y đành chịu đựng cho đến khi chiếc cabin ngừng lắc lư. Cuối cùng, giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tiêu lại vang lên.  

Lâm Tiêu hỏi y đã khá hơn chưa?  

Môi của y không còn chút huyết sắc nào, nhưng nhịp tim đã ổn định hơn nhiều, y gật đầu rồi mới nhận ra Lâm Tiêu vẫn đang nắm tay mình. Có lẽ do nắm lâu, lòng bàn tay y đẫm mồ hôi, dính vào tay Lâm Tiêu. Lục Tuyết Minh dùng sức rút tay lại, nhìn thấy Lâm Tiêu lấy khăn giấy trong túi ngực ra, đưa cho mình một tờ: “Lau tay đi.”  

Lục Tuyết Minh cảm thấy hơi ngại, nói cảm ơn rồi lau tay xong mới nhìn Tiểu Mân. Vì e ngại Lâm Tiêu, nên đến khi ra khỏi vòng đu quay, Tiểu Mân không còn nghịch nữa mà chỉ nắm chặt quần của y, ngước mắt nhìn ra ngoài.  

Lục Tuyết Minh định tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, Lâm Tiêu dường như cảm nhận được suy nghĩ của y, nói: “Tìm chỗ ngồi một lát đi, sắc mặt em vẫn chưa ổn.”

Lục Tuyết Minh khẽ động môi, những lời từ chối lăn qua lăn lại trong cổ họng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra được.  

Dù người này xuất hiện ở đây có phần đáng ngờ, nhưng dù sao anh ta cũng đã giúp mình một tay.  

Họ tìm một chiếc ghế đá dài gần đó ngồi xuống, Lâm Tiêu bảo y ngồi đợi ở đây, còn mình đi mua chút đồ. Vài phút sau, anh quay lại đưa một cây kem ốc quế ra trước mặt: 

“Kem sô cô la ở đây chỉ có một loại này, không biết vị thế nào, thử xem sao.”  

Rồi lại mở một hộp kem vani đưa cho Tiểu Mân. Nhìn thấy Tiểu Mân vẫn còn ngại ngùng không động đậy, Lâm Tiêu cười nói: “Con vừa rồi ngoan lắm, đây là phần thưởng cho con, ăn đi.”  

Lục Tuyết Minh ngây người nhìn người đang ngồi xổm trước mặt Tiểu Mân, rồi lại nhìn cây kem ốc quế trong tay mình, tâm trạng có chút mơ màng.  

Từ khoảnh khắc Lâm Tiêu bước vào trong cabin, y đã biết người này vẫn còn nhớ. Nhớ y sợ độ cao, nhớ lần đầu tiên họ đi công viên giải trí, khi y chơi những trò cảm giác mạnh mà sợ đến mức chân mềm nhũn không đi nổi, Lâm Tiêu đã mua cho y kem sô cô la mà Lục Tuyết Minh yêu thích. 

Y li.ế.m một miếng kem đã hơi tan chảy, nghĩ về cảnh vật hiện tại và những thay đổi theo thời gian. Quả thật, hương vị hiện tại không thể nào sánh bằng thời gian trước nữa.

(*) Về tên của bé mèo mà Lâm Tiêu nuôi, ở chương 3 tác giả dùng từ “胖达” – mình đã dịch là Panda cho đáng yêu, nhưng ở chương này tác giả dùng từ “甜妃” – dịch là Điềm Phi, bỏ qua lí do thì mình sẽ căn cứ vào từ tác giả dùng mà dịch lại vậy. Còn tên bé mèo của Lục Tuyết Minh “甜豆” ban đầu mình dịch là Đậu Ngọt, nhưng do mèo của Lâm Tiêu cũng cùng từ “甜” nên mình sẽ đổi tên Đậu Ngọt thành “Điềm Đậu”, cùng là tên Hán Việt. Và chứng tỏ mối liên kết trong cách đặt tên của hai người. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK