• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đi ngủ, Lục Tuyết Minh cố ý để Điềm Đậu nằm trên một chiếc gối khác. Thế nhưng, đến nửa đêm, Điềm Đậu vẫn chui vào lòng y. Vì gần đây không được gặp y thường xuyên, thói quen cũ của Điềm Đậu lại tái phát, bộ móng vuốt nhỏ cứ nhịp nhàng đạp lên ngực phải của y.

May mà ông chủ Quý mới cắt móng cho Điềm Đậu, nên không làm y đau, chỉ là bàn chân mềm mại cứ xoa qua xoa lại đúng một chỗ, khiến y ngủ không yên. Trong giấc mơ, Lâm Tiêu cũng bắt đầu không ngoan ngoãn. Rõ ràng là đang trò chuyện bình thường với y, vậy mà đột nhiên anh lại nắm cằm y rồi áp sát tới.

Cách hôn của anh cũng chẳng giống trước đây, lại giống như Điềm Đậu li.ế.m y vậy. Anh đưa lưỡi ra, chạm nhẹ lên môi y.

Lục Tuyết Minh thấy kỳ lạ, định đẩy Lâm Tiêu ra. Nhưng thay vì chạm được vào đôi tay thon dài của anh, y lại nắm phải một bàn chân mũm mĩm. Đến khi y nhìn lại Lâm Tiêu lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên biến thành khuôn mặt ngốc nghếch của Điềm Đậu. Nó còn nhích tới gần đòi hôn y.

Y sợ đến mức rùng mình, cơ thể không tự chủ run lên, rồi đột ngột mở mắt.

Ánh trăng mờ ảo tràn vào qua khung cửa sổ. Y nhìn rõ Điềm Đậu đang đứng trên ngực mình, cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nằm mơ. Thở phào nhẹ nhõm, y v.uố.t v.e phần gáy của Điềm Đậu, định bế nó sang bên cạnh để tiếp tục ngủ. Nhưng khi xoay người, y lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Tay phải của y thò vào trong chăn, một lát sau, y đưa mu bàn tay trái lên che mắt, gương mặt dần đỏ ửng lên.

***

Y không dám tiếp tục nữa, đành phải vặn van nước sang chế độ nước lạnh để dòng nước dội xuống. Chỉ đến khi cơn nóng trong người hoàn toàn bị dập tắt, y mới quấn khăn tắm đi ra, mở tủ lạnh lấy một chai nước đá uống rồi nằm trở lại giường.

Trước khi ngủ, y vẫn còn cảm thấy hơi tức ngực, liền chỉnh lại điều hòa xuống thấp thêm hai độ. Kết quả là ngủ rất thoải mái, nhưng đến sáng lại bị đánh thức bởi một cảm giác khó chịu.

Vừa mở mắt, y đã thấy đầu óc quay cuồng, mất một lúc lâu mới nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Nhưng khi y ngồi dậy thì cơn buồn nôn lại ập tới, khiến y phải vội vàng nhắm mắt, cố ổn định bản thân.

Lục Tuyết Minh đã lâu lắm rồi không cảm thấy khó chịu như vậy, chỉ muốn đứng dậy uống chút nước, nhưng vừa đứng lên lại cảm thấy cả thế giới quay cuồng khiến y phải ngã ngược lại giường.

Nằm một lúc, y cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền đưa tay lên trán, cảm giác nhiệt độ cao hơn nhiều so với bình thường.

Nhớ lại việc tối qua tắm nước lạnh hai lần, sau đó để điều hòa thổi suốt, y liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Miễn cưỡng bò dậy, Lục Tuyết Minh đi đến hộp thuốc tìm thuốc hạ sốt.

Y sống một mình, lại không có thói quen trữ thuốc. Trong hộp chỉ có vài viên thuốc hạ sốt đã mua từ hai năm trước, nhưng giờ chúng đã hết hạn. Y đành phải rửa mặt thay đồ, rồi định ra ngoài mua thuốc.

Trong lúc thay quần áo, y nhìn điện thoại. Đã hơn mười giờ mà Lâm Tiêu vẫn chưa nhắn tin cho mình, chắc anh vẫn còn đang ngủ.

Y khóa cửa rồi xuống lầu. Cầu thang ký túc xá là loại cầu thang bê tông cũ kỹ, vừa cao vừa dốc. Y đi xuống hai tầng đã bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, phải vịn chặt tay vịn, đi chậm lại. Khi xuống đến sân, y thậm chí còn thấy hơi khó thở.

Triệu chứng càng lúc càng nặng, Lục Tuyết Minh đưa mu bàn tay lên trán, cảm thấy nhiệt độ còn cao hơn lúc nãy. Sau khi suy nghĩ một chút, y quyết định phải đi bệnh viện khám, bèn lấy điện thoại ra gọi xe.

Hôm nay là cuối tuần, ứng dụng đặt xe báo không có xe nào gần đó nhận chuyến đi bệnh viện. Y đành phải đi ra cổng để bắt taxi, kết quả là đứng đợi mãi cũng không thấy chiếc xe nào trống đi qua.

Cơ thể y vì những tiêu hao liên tiếp mà triệu chứng chóng mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Y tựa lưng vào bức tường phía sau để nghỉ một chút, rồi bước về phía trạm tàu điện ngầm ở phía trước.

Quãng đường thường ngày chỉ mất mười phút đi bộ, giờ đây trở nên dài đằng đẵng. Y cứ đi được một đoạn lại phải dừng lại nghỉ. Khi đã đi được hơn nửa đường, điện thoại bỗng phát ra tiếng thông báo từ WeChat.

Y lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn thoại từ Lâm Tiêu:

[Chào buổi sáng, em dậy chưa?]

Giọng nói mang theo chút trầm ấm đặc trưng chỉ có vào buổi sớm, giống như những lần trước đây, khi hai người còn đang mặn nồng, Lâm Tiêu cũng thì thầm lời chào bên tai y. Nhưng giờ đây, y đã bị cơn sốt hành hạ đến kiệt sức, chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ về những điều đó nữa..

Y trả lời ngắn gọn một chữ “Ừm”, rồi tiếp tục bước đi, ngay lập tức điện thoại lại reo lên, lần này là Lâm Tiêu gọi đến.

Y bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng anh hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không? Trưa nay em muốn ăn gì?”

Lâm Tiêu không nhắc thì thôi, vừa hỏi đến tối qua, Lục Tuyết Minh lập tức nhớ ra tình trạng hiện tại chính là do hậu quả của tối qua mà thành, khiến y không khỏi lúng túng. May mắn là Lâm Tiêu không đứng trước mặt y, nên y vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, trả lời:

“Tôi hiện đang ở ngoài, tối nói sau nhé.”

Cổ họng y sưng đau, giọng khàn khàn, lại còn th.ở d.ố.c từng hồi. Ban đầu, Lâm Tiêu đang nằm trên giường, nghe thấy thế liền bật dậy ngay, lo lắng hỏi:

“Giọng em sao vậy? Bây giờ đang ở đâu?”

Y mệt đến mức nói chuyện cũng khó khăn, đành thẳng thắn đáp: “Tôi hơi sốt, đang đến bệnh viện.”

Lâm Tiêu lập tức vén chăn xuống giường, vừa mở tủ lấy quần áo vừa hỏi: “Em đang ở chỗ nào rồi? Định đi bệnh viện nào? Tôi qua đó ngay!”

Y đáp không cần đâu, tự mình đi được, nhưng Lâm Tiêu vẫn kiên quyết muốn biết y ở đâu. Y đành phải nói rõ vị trí hiện tại. Lâm Tiêu bảo y đừng cúp máy, đợi ở đó trong năm phút.

Y tựa vào tường, lặng lẽ nghe tiếng động từ phía bên kia. Tiếng đồ đạc bị lục lọi gấp gáp, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân chạy vội xuống cầu thang và cả tiếng gió thổi ù ù.

Đến khi nghe thấy giọng Lâm Tiêu gọi mình, thì người đó đã chạy tới bên cạnh. Anh lập tức kéo y vào lòng, sau đó đưa tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ.

“Em sốt cao quá! Anh đưa em đến bệnh viện ngay!” 

Lâm Tiêu lo lắng nói, vừa rút từ túi ra một miếng dán hạ sốt, xé bao rồi dán lên trán Lục Tuyết Minh. Sau đó, anh cúi người bế Lục Tuyết Minh lên, rồi quay người đi về phía kí túc xá.

Y muốn anh đặt mình xuống, nhưng khi được người này ôm vào lòng, y như bị rút cạn chút sức lực cuối cùng, đến cả ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.

Lâm Tiêu không chậm trễ, đặt y vào ghế phụ lái, cài dây an toàn cẩn thận, rồi đạp ga lái thẳng đến bệnh viện gần nhất. Trên đường, anh không ngừng quay sang nhìn y, đến lúc dừng đèn đỏ thì nắm chặt tay y, nói vài câu trấn an.

Lục Tuyết Minh chỉ là sốt, cơ thể không còn sức, nhưng Lâm Tiêu lại lo lắng như thể y mắc bệnh nghiêm trọng. Đến bệnh viện, Lâm Tiêu không làm thủ tục khám bệnh ngoại trú mà ôm y chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

Bệnh viện cuối tuần khá đông, một y tá trực quầy thấy anh bế Lục Tuyết Minh vào, liền tiến đến hỏi tình hình, sau đó dẫn họ đến phòng khám. Khi Lục Tuyết Minh được đặt nằm trên giường bệnh, y tá mời Lâm Tiêu ra ngoài để bác sĩ vào kiểm tra.

Lâm Tiêu đứng ngoài hành lang đi tới đi lui, phải mười mấy phút sau, cửa phòng khám mới mở ra, một bác sĩ mặc đồng phục cấp cứu bước ra. Anh lập tức tiến lên hỏi: “Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Cậu là?”

“Tôi là bạn trai của em ấy!” Lâm Tiêu đáp ngay, không chút do dự.

Bác sĩ gật đầu, vỗ vai anh trấn an:

“Vừa rồi tôi đã kiểm tra cho bệnh nhân. Nhiệt độ cơ thể cậu ấy là 39,2 độ. Nhưng cậu yên tâm, đây là sốt do bị cảm lạnh. Vì phát bệnh đột ngột nên triệu chứng mới nặng như vậy. Tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy trước, sau đó bổ sung thêm chút dịch dinh dưỡng là có thể về nghỉ ngơi.”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK