• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Tiêu lúc này khiến Lục Tuyết Minh không khỏi nhớ lại cảnh khi y rời đi vào buổi tối.  

Lúc ấy, ánh mắt của Lâm Tiêu còn khẩn thiết hơn bây giờ, khiến y ngay lập tức hiểu được người này đang nghĩ gì.  

“Em tối nay có về không?”  

Đây vốn không phải là chuyện mà một Lâm Tiêu hiện tại nên hỏi. Vì thế y không trả lời, chỉ mạnh tay đóng sầm cửa xe.  

Nhưng vì câu hỏi đó, y không khỏi mất tập trung, đến mức trên đường đi ăn tối đã hai lần không theo kịp câu chuyện của Dương Chí Hanh.  

Lục Tuyết Minh khẽ rủ hàng mi. Y hiểu rõ lý do vì sao Lâm Tiêu lại có thuốc này. Đã vậy, nếu Lâm Tiêu chỉ đơn giản là quan tâm, y cũng chẳng cần thiết phải cự tuyệt quá phũ phàng. Cuối cùng, y cầm viên thuốc lên và đưa vào miệng.  

Thấy y chịu uống thuốc, Lâm Tiêu cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng sau đó, Lục Tuyết Minh lại tiếp tục bước ra ngoài, Lâm Tiêu không tiện ngăn cản, chỉ đành đi bên cạnh để dìu y.  

Lục Tuyết Minh thử đẩy anh ra nhưng không được. Chẳng rõ là vì chân yếu hay bụng vẫn còn đau, y rốt cuộc chẳng muốn tiếp tục đẩy nữa. 

Tuy nhiên, khi đi qua hành lang, y nhìn thấy chiếc túi đựng thức ăn từ Thực Đỉnh Các nằm vương vãi, nước sốt đổ tràn khắp nơi.  

Đây là đồ Dương Chí Hanh mua, dù không định ăn nhưng nhớ lại cảnh Lâm Tiêu thẳng tay vứt bỏ khi nãy, trong lòng y không khỏi cảm thấy khó chịu.  

Lục Tuyết Minh lại muốn đẩy người bên cạnh ra, nhưng chưa kịp dùng sức thì đã nghe thấy tiếng ho kìm nén vang lên.  

Lâm Tiêu quay mặt đi nhưng tiếng ho vẫn kéo dài, ho đến mức da sau cổ cũng ửng đỏ cả lên.  

Nhớ đến việc bệnh của Lâm Tiêu còn nặng hơn y, lại chẳng rõ liệu cơn sốt đã hạ chưa, Lục Tuyết Minh một lần nữa mềm lòng. Cuối cùng, y chỉ đành bước qua chỗ lộn xộn kia, trở về phòng của mình.  

Lâm Tiêu dìu y đến ngồi trên giường, còn chưa kịp nói gì đã nghe y lên tiếng:  

“Anh về nghỉ đi, tôi không sao đâu.”  

Lâm Tiêu bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn rửa mặt nhúng nước, rồi mang ra đưa cho y: “Lau mặt đi.”  

Lục Tuyết Minh vừa nãy đau đến toát cả mồ hôi, trên trán vẫn còn đọng vài giọt. Nhưng y không nhận lấy khăn, chỉ lặp lại lần nữa: “Anh về đi.”  

Lâm Tiêu im lặng một lúc. Dù trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói, anh cũng không muốn chọc y thêm bực bội, chỉ đáp:

“Được, anh ở ngay phòng bên. Nếu em thấy khó chịu thì cứ gọi anh, đừng cố chịu đựng một mình.”  

Lục Tuyết Minh cúi đầu, giọng lạnh nhạt: “Biết rồi.”  

Y không có chút vẻ lưu luyến nào, khiến Lâm Tiêu chẳng thể nấn ná thêm. Anh đành bước ra cửa, trước khi rời đi vẫn ngoái nhìn y một cái rồi mới đóng cửa lại.  

Khi trở ra hành lang, cơ thể Lâm Tiêu khẽ lảo đảo, phải lập tức vịn lấy tường để đứng vững.  

Cơn sốt của Lâm Tiêu vẫn chưa hạ, nửa tiếng trước vẫn còn hơn 38 độ. Căng thẳng và lo lắng vừa qua khiến cảm giác chóng mặt trở nên trầm trọng hơn. Anh dựa vào tường, cảm thấy hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, bèn kéo khẩu trang xuống.  

Ban đầu, anh chỉ muốn hít thở không khí trong lành, nhưng hành lang đầy mùi thức ăn từ túi canh cá dưa chua và gà cay bị đổ khi nãy. Cảm giác buồn nôn càng thêm mạnh mẽ, đành lấy tay che mũi rồi quay về phòng mình.

Đóng cửa lại, Lâm Tiêu như con rối bị rút mất dây giật, ngã phịch xuống giường. Anh nằm đó, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà không nhúc nhích suốt một hồi lâu.  

Cơ thể vẫn còn sốt, nhiệt độ dường như lại tăng lên. Anh cảm nhận đầu mình đau nhức dữ dội, cổ họng như bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.

Lâm Tiêu không còn nhớ lần cuối cùng mình sốt nặng đến vậy là khi nào. Đêm qua lại thức trắng, dù rất lo lắng cho Lục Tuyết Minh nhưng cơ thể không chịu nổi, ý thức ngày càng mờ mịt, anh vô thức chìm vào giấc ngủ.  

Nhưng giấc ngủ này cũng không hề yên ổn, anh mơ rất nhiều, trong mỗi giấc mơ đều có Lục Tuyết Minh.

Có lúc là buổi chiều mùa đông, Lục Tuyết Minh nằm trên thảm cỏ ấm áp, ôm con mèo Điềm Phi cùng ngủ trưa. Có lúc là đêm mưa sấm chớp, Lục Tuyết Minh nằm úp trên người anh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khẽ r.ê.n r.ỉ. Hoặc là sáng sớm ven biển, Lục Tuyết Minh khoác tay anh, cùng đứng trong gió lạnh chờ ngắm bình minh.  

Lục Tuyết Minh trong những giấc mơ ấy luôn cười rạng rỡ, ánh mắt chứa chan yêu thương, tựa vào Lâm Tiêu, còn dính người hơn cả Điềm Phi, cũng biết cách làm nũng hơn.  

Lâm Tiêu không giỏi dỗ dành nên thường làm Lục Tuyết Minh giận. Nhưng sau vài lần, anh dần có kinh nghiệm. Mỗi khi y giận, anh sẽ hôn y.  

Chỉ cần môi chạm nhau, người đang tức tối kia sẽ ngẩn ra, như quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn ngay lập tức.  

Anh chưa từng nói rằng mình thích dáng vẻ dịu dàng ấy của y, bởi điều đó thực sự quá mê hoặc.  

Có rất nhiều điều anh chưa nói ra. Lâm Tiêu nghĩ chỉ cần dùng hành động là đủ, chỉ cần ở bên nhau đủ lâu, Lục Tuyết Minh dù không nghe anh nói cũng sẽ hiểu.  

Trong những ký ức lẫn lộn ấy, giấc mơ đột nhiên chuyển cảnh đến bệnh viện.  

Anh ngồi trên ghế truyền dịch, cơn sốt cao kéo dài khiến bản thân không còn sức lực, ngay cả mắt cũng không thể mở hẳn ra. Nhưng anh vẫn nhìn thấy y, người cứ quanh quẩn bên cạnh mình, lúc thì lau mồ hôi, lúc thì đút nước cho anh, hoặc chỉnh lại chiếc áo khoác bị tuột khỏi vai anh, rồi lại sờ trán anh, cứ cách một lúc lại gọi tên anh.

“Lâm Tiêu, anh thấy đỡ hơn chưa?”

“Lâm Tiêu, anh có đói không?”

“Lâm Tiêu…”

“Lâm Tiêu…”

Lâm Tiêu nắm lấy góc gối, cảm giác chạm vào rõ ràng không giống tay của Lục Tuyết Minh nhưng trong giấc mơ, ý thức không thể phân biệt rõ ràng.

Cảm giác lo âu dần dần lắng xuống, anh nghe thấy mình nói với Lục Tuyết Minh: “Anh không đói, chỉ muốn ôm em thôi.”

Lục Tuyết Minh có vẻ hơi ngượng ngùng, nhìn xung quanh một chút rồi chủ động dựa vào anh, ôm cổ anh và nói: “Vậy anh phải nhanh chóng khỏe lại, khi về em sẽ cho anh ôm thoải mái.”

Lâm Tiêu hôn lên gối một cái, khóe miệng anh cuối cùng cũng nở một nụ cười.

“Được.”

So với việc Lâm Tiêu vì sốt mà không thể ngủ ngon, Lục Tuyết Minh lại thức cả đêm, phải đến sáng mới ngủ được.

Sáng hôm sau, khi nhận được điện thoại của lớp trưởng, y vẫn còn đang mơ màng, chỉ có thể đổi thành tiết tự học rồi tìm chủ nhiệm khoa xin nghỉ, ngủ đến trưa mới dần lấy lại tinh thần.

Sau khi tỉnh dậy, y lại ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, lần này đến cả bữa trưa y cũng không dám ăn, buổi chiều lên lớp chỉ dựa vào trà sâm để giữ tỉnh táo.

Tối qua y không đến phòng tranh, may mà người học cùng y, một nhân viên văn phòng, cũng đang bận nên không ảnh hưởng gì. Nhưng tối nay y phải giúp Dương Chí Hanh làm điêu khắc, đành ăn chút cháo trắng với rau luộc.

Phòng tranh tối nay có các giáo viên thuê ngoài cần dùng, nên y phải mượn tạm phòng điêu khắc của trường. Trước khi ra ngoài, y liếc nhìn cánh cửa đối diện đang đóng chặt. Từ tối qua đến giờ y không gặp lại Lâm Tiêu, hôm nay nghe thầy Thụy nói Lâm Tiêu cũng xin nghỉ phép, bảo là sốt vẫn chưa hạ.

Lục Tuyết Minh đi đến trước cửa phòng Lâm Tiêu, do dự một lúc lâu rồi mới gõ cửa.

Y tưởng rằng Lâm Tiêu sẽ mở cửa ngay nhưng bên trong không có một tiếng động nào. Y lấy điện thoại gọi cho Lâm Tiêu, chuông reo đến khi ngắt mà chẳng có ai bắt máy, trong phòng cũng không có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Y nghĩ có thể Lâm Tiêu không có ở đó, liền xuống lầu. Khi đến cổng trường thì thấy Dương Chí Hanh đã đứng đợi.

Nhìn sắc mặt y không được tốt, Dương Chí Hanh hỏi y có cảm thấy không khỏe không. Lục Tuyết Minh bảo không sao, dẫn Dương Chí Hanh đến phòng điêu khắc số 7, giới thiệu một lúc về những điều cần chú ý, rồi đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị công việc.

Dương Chí Hanh tò mò nhìn Lục Tuyết Minh làm khung đỡ, sau đó theo yêu cầu của y tạo dáng. Lục Tuyết Minh bắt đầu đắp đất sét lên, sau khi định hình cơ bản, y bảo Dương Chí Hanh ngồi nghỉ, còn mình tiếp tục chỉnh sửa.

Làm điêu khắc là một công việc rất tỉ mỉ, dù là người mẫu hay nhà điêu khắc cũng đều không dễ dàng. Lục Tuyết Minh vừa ngồi xổm vừa quỳ suốt gần một giờ đồng hồ mới bắt đầu ngồi để làm tiếp, trong suốt thời gian đó, Dương Chí Hanh cũng nhiều lần tạo lại tư thế cũ để y tham khảo. Nhìn thấy y cúi người khom lưng quá lâu, Dương Chí Hanh đã đề nghị y nghỉ ngơi vài lần, đừng vội vã như vậy. Lục Tuyết Minh chỉ cười, nói rằng đã quen rồi không sao đâu.

Hơn hai giờ đồng hồ sau, hình dáng cơ bản đã xong, Lục Tuyết Minh đi rửa tay, cởi tạp dề rồi nói đêm nay tới đây thôi. Dương Chí Hanh muốn mời y ăn khuya nhưng bị y từ chối, vì bản thân còn phải chuẩn bị bài cho sáng mai.

Dương Chí Hanh đành phải đưa y về đến dưới ký túc xá, vừa mới nhắc đến chuyện mời y ngày mai ăn tối, thì nhìn thấy có người đi từ cầu thang xuống.

Đèn đường trong tòa nhà là đèn cảm ứng, nên Lục Tuyết Minh thấy rõ người bước xuống là Lâm Tiêu.

Anh vẫn đeo khẩu trang, lúc đi còn ho vài tiếng. Thấy Lâm Tiêu không sao, Lục Tuyết Minh cảm thấy nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại căng thẳng lên.

Vì Lâm Tiêu đang đi về phía họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK