Lâm Tiêu dần lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng ở một nơi nào đó vẫn còn mang nét ngượng ngùng không muốn để ai nhìn thấy.
Lục Tuyết Minh đứng đó, lúng túng vô cùng, trên cổ tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ lòng bàn tay Lâm Tiêu. Với tình huống vừa rồi, cho dù Lâm Tiêu có muốn làm gì đó quá trớn tại đây, e rằng y cũng không thể hoàn toàn từ chối một cách dứt khoát được.
“Tuyết Minh.”
Thấy y vẫn đang thất thần, Lâm Tiêu nhắc nhở: “Bắt đầu thôi, làm xong rồi chúng ta về.”
Lục Tuyết Minh gật đầu, tự nhủ phải tập trung vào công việc trước mắt, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Nhưng dù có cố thuyết phục bản thân như thế nào, mỗi lần ngẩng lên nhìn Lâm Tiêu, y lại không thể không chú ý đến sự hiện diện không cách nào phớt lờ ấy.
Lặp lại nhiều lần như vậy, y không thể nào tập trung tinh thần được nữa, đôi tay cầm đất sét cũng trở nên không nghe lời. Sau khi nặn xong phần hình dáng cơ bản, y chẳng thể tiếp tục được nữa.
Nhận ra việc này chỉ đang lãng phí thời gian, y cuối cùng đứng dậy, nói:
“Hôm nay đến đây thôi, dù sao trước đây em cũng từng làm tượng của anh rồi, không cần thử quá chi tiết nữa, lần sau trực tiếp làm luôn là được.”
Lâm Tiêu tất nhiên không phản đối, anh mặc lại quần, rồi cài từng chiếc cúc áo sơ mi.
Cả hai đều không nói gì. Đợi đến khi Lục Tuyết Minh thu dọn xong, Lâm Tiêu mới bước đến bên cạnh y, nắm lấy tay y: “Về thôi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lòng bàn tay của Lâm Tiêu dường như ấm hơn so với lúc nãy.
Lục Tuyết Minh lén liếc mắt nhìn về phía đó một cái, giờ thì không thể nhận ra gì nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện có thể xảy ra khi trở về, tai y lại bắt đầu nóng lên.
Đợi Lục Tuyết Minh trả xong chìa khóa, Lâm Tiêu lái xe đưa y về ký túc xá. Trước khi rẽ vào cổng, Lâm Tiêu dừng xe trước cửa một cửa hàng tiện lợi gần đó, hỏi y có muốn mua gì ăn không.
Lục Tuyết Minh cảm thấy hơi khát, liền bảo Lâm Tiêu mua cho mình một chai nước.
Lâm Tiêu bước vào cửa hàng tiện lợi, lấy hai chai nước từ kệ thường, rồi đi đến quầy thu ngân để thanh toán.
Lục Tuyết Minh ngồi trong xe quan sát, thấy Lâm Tiêu nói vài câu với nhân viên bán hàng. Người nhân viên quay người lấy từ trên kệ một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhận lấy, nhìn qua một chút rồi nói gì đó, nhân viên lại lấy một cái hộp hình dạng khác đưa cho anh.
Sau khi xem xong, Lâm Tiêu liền thanh toán, cất đồ vào túi quần, cầm hai chai nước bước ra khỏi cửa hàng.
Khi Lâm Tiêu ngồi lại vào xe, Lục Tuyết Minh liếc nhìn túi quần của anh, quả nhiên có hình dáng của một chiếc hộp chữ nhật.
Xác nhận xong, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Lâm Tiêu đưa chai nước qua, y cũng không nhìn lại mà chỉ ngửa cổ uống liền một hơi hết hơn nửa chai.
Lâm Tiêu tưởng y thật sự khát nước, nên đưa luôn chai nước của mình cho y. Lần này y không nhận, mà lại nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi một lúc. Đợi đến khi Lâm Tiêu khởi động xe, y mới quay đầu lại, hỏi:
“Anh mua cái đó chưa?”
Lục Tuyết Minh nói rất khẽ, giọng điệu lại có phần mơ hồ. Lâm Tiêu nhìn y, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Em nói gì cơ?”
Thật ra, chuyện tối nay muốn làm đều đã ngầm hiểu với nhau, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên, nên y không cần quá khó mở lời. Vì vậy, y mơ hồ nói:
“Thì cái… cần dùng ấy.”
Lâm Tiêu vẫn chưa hiểu, nghiêng người lại gần y, hỏi: “Cái cần dùng nào?”
Hơi thở của Lâm Tiêu phả nhẹ lên gò má y khi anh kề bên. Lục Tuyết Minh không quay đầu nhìn anh, nên tự nhiên cũng không nhận ra khóe miệng Lâm Tiêu đang cố gắng nén cười.
Y cảm thấy không thể chịu đựng nổi bầu không khí ngượng ngùng này nữa, đang định nói thẳng ra thì nhìn thấy Lâm Tiêu lấy một món đồ từ túi bên kia và đưa ra trước mặt y: “Em nói cái này à?”
Đó là một tuýp giống như sữa rửa mặt du lịch, nằm trong lòng bàn tay Lâm Tiêu. Tên sản phẩm trên mặt trước khiến mặt y đỏ bừng lên. Khi y ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, mới nhận ra anh đang cười, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên môi y, dịu dàng nói:
“Đồ quan trọng như này đương nhiên phải mua, anh sẽ không quên đâu.”
Lục Tuyết Minh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Tiêu không trêu chọc y nữa. Sau khi lái xe vào sân, Lâm Tiêu cùng y xuống xe. Khi anh vừa định nắm tay y thì nhìn thấy ai đó đang đi xuống từ cầu thang.
Thầy Mã cầm một túi rác trên tay, vừa nhìn thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi, hỏi họ sao lại về cùng nhau.
Lục Tuyết Minh không thân quen với thầy Mã, nhưng Lâm Tiêu thì bị thầy Mã kéo sang một bên, thì thầm trò chuyện.
Lần trước họ cùng về cũng bị thầy Mã làm lỡ thời gian, Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn một cái, đành phải tự mình lên lầu trước.
Vừa vào cửa, y đi ra ban công nhìn Điềm Đậu, nhìn thấy ban công trống không mới nhớ ra Điềm Đậu đang ở với Điềm Phi, thế là y quay lại phòng bắt đầu dọn dẹp.
Trong hai ngày bị sốt, y đều ở lại nhà Lâm Tiêu, bây giờ chỉ muốn thay ga giường, mới mở tủ ra thì có người gõ cửa.
Y mở cửa nhìn thấy Lâm Tiêu, liền hỏi: “Sao nhanh vậy?”
Lâm Tiêu bước vào, đóng cửa lại rồi ôm y vào lòng: “Anh tìm cớ lén lên đây, không thì ông ấy lại nói mãi không thôi.”
Lục Tuyết Minh ôm lấy eo Lâm Tiêu, cười nói: “Ông ấy tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Ông ấy có người họ hàng muốn mở phòng tranh, tìm anh hỏi kinh nghiệm.”
Lâm Tiêu nâng cằm Lục Tuyết Minh lên, hai người trao nhau một nụ hôn.
Sau khi nụ hôn ấy kết thúc, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai y: “Qua chỗ anh đi.”
Lục Tuyết Minh chôn mặt vào vai Lâm Tiêu, khẽ “Ừ” một tiếng.
Chiếc ga giường chưa kịp thay vẫn giữ nguyên, y tắt đèn, đi theo Lâm Tiêu vào phòng đối diện.
Sau khi thay dép xong, Lâm Tiêu kéo y vào phòng tắm, mở van bồn tắm cho nước chảy, lại nhỏ thêm tinh dầu vani mà anh đã dùng lần trước, rồi mới quay lại nói: “Cùng tắm không?”