Tiếng gọi “Tuyết Minh” ấy khiến y nhớ lại những ngày tháng thân mật giữa hai người, cũng gợi về khoảnh khắc khi Lâm Tiêu gọi tên y vào lúc chia tay. Nhưng bây giờ, y đã không còn là mình của ngày xưa nữa, dù có chút xao động trong lòng, y cũng sẽ không để lộ điều đó trước mặt Lâm Tiêu thêm lần nào.
Trước những ánh mắt xa lạ xung quanh, Lục Tuyết Minh nhếch khóe môi, trao cho Lâm Tiêu một nụ cười hoàn hảo không thể bắt lỗi: “Lâu rồi không gặp.”
Không giống như sự chân thật mà y để lộ trong nhà vệ sinh trước đó, lần này Lục Tuyết Minh dựng lên một bức tường rõ ràng giữa hai người. Lâm Tiêu hơi động mày một chút, nhưng trời đã tối nên Lục Tuyết Minh không nhận ra. Y chỉ thấy Lâm Tiêu đưa cây đàn cho một thanh niên trong nhóm, phủi cát trên quần, rồi bước đến gần hỏi: “Em đi dạo ở đây à?”
Giọng điệu ấy không hề thay đổi dù y đang tỏ ra xa cách, đôi mắt phản chiếu ánh lửa vẫn giữ nét dịu dàng mà y từng lưu luyến. Lục Tuyết Minh lặng lẽ nhìn đi nơi khác:
“Không, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
Lâm Tiêu đút tay vào túi quần, nhìn lướt qua nhà hàng bên bờ biển phía xa như không nhận ra thái độ của y: “Vậy em đã ăn gì chưa?”
Mấy người trẻ bên kia vẫn hướng ánh mắt tò mò về phía họ, khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy không thoải mái, liền đáp: “Tôi có việc phải đi trước đây.”
Lâm Tiêu hơi hé môi, y tưởng anh sắp nói gì đó, nhưng chỉ thấy Lâm Tiêu khẽ gật đầu: “Được.”
Lục Tuyết Minh bước trên cát, quay về lối đi bộ, vừa bước đi vài bước thì nghe giọng nói của một cô gái vang lên: “Thầy Lâm, thầy đàn tiếp đi, thầy đàn hay quá, em còn muốn học thầy nữa!”
Y quay đầu lại, thấy một cô gái mặc áo phông dài và quần short đang khoác tay Lâm Tiêu. Anh cao lớn, còn cô ấy ngước nhìn anh, vẻ ngưỡng mộ chẳng thể che giấu.
Lục Tuyết Minh lại nhìn về phía Lâm Tiêu, trong lòng nghĩ rằng anh sẽ lạnh lùng như trước đây, không bận tâm đến ai lại gần mình. Nhưng lần này, anh không hề đẩy cô gái ra mà còn cười dịu dàng:
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi đâu có bằng cấp giảng dạy. Hơn nữa tôi cũng ít khi đàn, nếu muốn học thật thì để tôi giới thiệu giáo viên chuyên nghiệp cho em nhé.”
Cô gái lắc lư mái tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trẻ trung ánh lên vẻ nũng nịu: “Em chẳng thấy thầy đàn dở chút nào. Cả dì em cũng nói thầy có năng khiếu hội họa và âm nhạc nữa. Đừng từ chối em mà.”
Lục Tuyết Minh cau mày, cảm thấy giọng điệu của cô gái thật đáng ghét, nhưng Lâm Tiêu dường như chẳng thấy phiền, kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.
Thấy Lâm Tiêu giờ đây chẳng giống với tính cách ngày xưa chút nào, trong lòng Lục Tuyết Minh có chút không vui, không muốn nghe thêm nữa liền sải bước đi nhanh.
Khi trở lại lối đi bộ, tiếng guitar lại vang lên từ xa, y quay lại nhìn. Lâm Tiêu ôm đàn gảy từng nốt nhạc, hướng về phía y, làm y cảm giác như anh cũng đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt mơ hồ từ xa ấy, cùng với lời bài hát bị gió biển thổi đi làm y nhớ lại nhiều năm trước, khi y từng khoác tay Lâm Tiêu trên bãi biển này, nũng nịu đòi anh hát.
Rốt cuộc, ngày xưa y có gì khác với cô gái kia?
Y bấm nút phát nhạc trong tai nghe, vặn âm lượng lớn hơn và tiếp tục bước đi, lần này không dừng lại.
Về đến phòng, y mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn tối, bèn mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi một phần điểm tâm Quảng Đông.
Trong lúc chờ thức ăn đến, y mở laptop, bắt đầu sắp xếp tài liệu thu thập được hôm nay và gửi lại cho trường. Mải mê bận rộn mãi cho đến hơn mười hai giờ đêm, khi vươn vai mới phát hiện ngoài trời đã đổ mưa từ lúc nào.
Y đi ra ban công nhìn xuống, thấy mặt đất bên dưới đã đầy những vũng nước mưa.
Tháng 5 ở miền nam mang đến cảm giác đầu hè, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn.
Đặc biệt là ở hòn đảo này, gió biển kèm theo những hạt mưa thổi vào mặt và cơ thể, lạnh đến mức y phải hắt hơi một cái. Lục Tuyết Minh định trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng khi cởi hết đồ ra, vòi sen lại không có nước. Y nghĩ có thể vòi sen bị hỏng, bèn mở vòi nước bồn rửa mặt thử nhưng cũng không có nước.
Lục Tuyết Minh đành mặc lại quần áo, định gọi điện cho Tiểu Phương hỏi xem có chuyện gì, thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, một lúc sau có người gõ mạnh vào cửa.
Y mở cửa thì thấy Tiểu Phương đang đứng bên ngoài.
“Thầy Lục, thầy nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống đi! Ống nước trong tòa nhà bị vỡ, tầng một đã bị ngập một phần, chúng ta phải rời đi ngay.”
Tiểu Phương nói xong cũng không cho y cơ hội hỏi gì thêm, lại đi gõ cửa phòng đối diện.
Lục Tuyết Minh đi đến cầu thang nhìn một chút, vừa nhìn thì không sao nhưng bậc thang dưới cùng đã bị ngập một bậc rồi.
Y lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc, khi xuống thì cầu thang đã ngập tới hai bậc rưỡi. Ngoài cửa, có mười mấy người đứng, có người mặc đồ ngủ, cũng có người giống y, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, ai cũng cầm hành lý trong tay, sắc mặt lo lắng.
Lục Tuyết Minh chào một giáo viên mà mình đã trò chuyện cùng vào ban ngày, chưa kịp hỏi chuyện gì, thì lại nghe thấy tiếng ồn ào ở cầu thang.
Y nhìn sang thì thấy một vị giáo sư lớn tuổi, vì lo lắng mà không giữ vững được cây gậy.
Lục Tuyết Minh định tiến vào giúp đỡ, vừa đi được hai bước thì thấy một người đàn ông cao lớn bước ra từ sau giáo sư. Người đó ngồi xuống trước mặt giáo sư, không biết đã nói gì, rồi giáo sư tựa vào lưng anh, anh liền vững vàng cõng ông đi xuống.
Hành lý của giáo sư được người con gái đi theo sau cầm, ra ngoài rồi, người đàn ông đặt giáo sư xuống, giúp ông ngồi vào ghế.
Giáo sư và con gái đều cảm ơn anh không ngớt, Lục Tuyết Minh cũng nhìn theo.
Mái tóc của Lâm Tiêu ướt đẫm, áo sơ mi và quần cũng trở nên tối màu, Lục Tuyết Minh không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây, không lẽ là ở cùng tòa nhà với mình?
Tuy nhiên, y cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, bởi tòa nhà họ đang ở nằm ở vị trí thấp, nước không thể thoát ra ngoài nên nhanh chóng dâng lên. May mắn là tòa nhà chỉ có ba tầng, khi tất cả đã di tản hết, đội cứu hỏa cũng đến.
Nhân viên của trường đến phát ô cho mọi người, Tề Tiệp cũng tới, mặt đầy áy náy giải thích tình hình hiện tại. Lục Tuyết Minh nhìn đồng hồ, đã là hơn một giờ khuya, may mà Lục Vân Ni không ở cùng y.
Tề Tiệp nói bây giờ đã muộn lắm rồi, không thể thuê một tòa nhà khác cho mọi người, chỉ có thể sắp xếp ở lại những nhà nghỉ gần đó có phòng trống.
Tất cả mọi người đều là những người tham gia hội thảo, họ hiểu rằng đây là sự cố không thể kiểm soát được từ phía nhà trường, vì vậy không ai phàn nàn, tất cả đều tuân theo sắp xếp.
Tề Tiệp kiểm tra số lượng người, rồi xác nhận số phòng trống ở các nhà nghỉ xung quanh, sau khi theo nguyên tắc ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em, chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ đã sắp xếp xong cho hầu hết mọi người, chỉ còn lại năm người đàn ông.
Tề Tiệp cầm ba thẻ phòng trong tay, có chút lúng túng: “Đây là ba phòng cuối cùng, hai phòng giường đôi, một phòng giường đơn, xin lỗi các anh, không biết phải làm sao nữa. Các anh có thể thương lượng với nhau xem sao?”
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông đã bước lên trước, lấy thẻ phòng giường đôi, nói: “Tôi và thầy Đinh đi cùng nhau, chúng tôi ngủ chung một phòng.”
Tề Tiệp gật đầu, bảo người dẫn họ đi đến nhà nghỉ kia, rồi nhìn ba người còn lại nói: “Còn các anh…”
Trong ba người còn lại, một là Lục Tuyết Minh, một là Lâm Tiêu, và một là thầy Hồ từ Khoa Kỹ thuật. Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu cùng tuổi, trong khi thầy Hồ đã ngoài bốn mươi, Tề Tiệp tự nhiên nghĩ rằng hai người họ sẽ ở chung phòng.
Lục Tuyết Minh không lên tiếng, y không ngờ tình hình lại tồi tệ đến vậy. Còn Lâm Tiêu là người duy nhất đã đi theo Tề Tiệp, cô liền nhìn về phía anh, mong anh có thể quyết định trước.
Lâm Tiêu chỉ do dự một chút rồi bước đến gần Lục Tuyết Minh, khẽ nói: “Hay là chúng ta ở chung phòng đi, tôi không muốn ở với thầy Hồ.”
Lời nói của Lâm Tiêu không có gì mờ ám, nhưng vào tai Lục Tuyết Minh lại cảm thấy rất kỳ quặc. Tuy nhiên, cả hai đều có chút ám ảnh với sự sạch sẽ, chỉ cần nhìn vào bộ râu lởm chởm của thầy Hồ, là y đã hiểu cảm giác của Lâm Tiêu, việc phải ngủ cùng suốt một đêm thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng nếu phải ngủ chung giường với Lâm Tiêu, y lại không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Lâm Tiêu cao hơn y nửa cái đầu, lúc này đứng bên cạnh hơi cúi xuống nhìn y, ánh mắt đó rõ ràng không thể làm ngơ.
Cộng thêm việc Tề Tiệp và thầy Hồ cũng đang nhìn về phía mình, Lục Tuyết Minh cảm thấy bản thân không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể giữ vẻ mặt không thay đổi, gượng gạo gật đầu.
Lúc này trên mặt Tề Tiệp mới có chút nụ cười, vội vàng bảo Tiểu Phương dẫn họ đi nhận phòng. Từ nhà nghỉ gặp sự cố đi qua mất khoảng năm phút, Lục Tuyết Minh chẳng nói một lời nào. Lâm Tiêu cũng rất im lặng, mặc dù từ đầu đến chân đều ướt sũng, nhưng chẳng có vẻ gì là lôi thôi, dáng đi của anh vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Chỉ có điều Lâm Tiêu không mang theo hành lý, không có nổi một chiếc túi. Nhìn vào bộ quần áo ướt sũng của anh, Lục Tuyết Minh có nghĩ đến việc hỏi anh định làm sao, nhưng câu hỏi cứ nghẹn lại trong cổ họng, mãi đến khi vào phòng cũng không thể hỏi ra.
Tiểu Phương dặn họ nghỉ ngơi sớm, trước khi đi bị Lâm Tiêu gọi lại. Lục Tuyết Minh thấy Lâm Tiêu khẽ hỏi gì đó, Tiểu Phương gật đầu, nói không có vấn đề gì, nửa giờ nữa sẽ quay lại lấy đồ.
Lâm Tiêu cảm ơn cô, đóng cửa rồi mới quay đầu lại.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Lục Tuyết Minh chưa kịp đặt ba lô xuống, đã đứng cách đó vài bước nhìn về phía Lâm Tiêu.
Họ đã xa nhau sáu năm, nhưng từng rất quen thuộc với nhau. Lúc này, không cần Lục Tuyết Minh lên tiếng, Lâm Tiêu chủ động nói:
“Em ngủ giường, anh ngủ sofa.”
Mặc dù Lục Tuyết Minh cố gắng kìm nén cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm nhận được y đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tuyết Minh đặt ba lô lên tủ đầu giường, định ngồi lên giường nhưng lại nhớ mình chưa tắm, đành quay sang nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đã đi đến cửa nhà tắm, nhìn vào tiện ích bên trong.
Nhìn bộ quần áo ướt đẫm của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh nghĩ, suốt quãng đường vừa rồi y cũng cảm thấy lạnh, thôi để Lâm Tiêu tắm trước đi. Nhưng mà…
Người này không có hành lý, chắc hẳn không mang theo đồ thay, chẳng lẽ tắm xong phải quấn khăn tắm cả đêm sao?