Dương Chí Hanh vừa gọi xong món, ngẩng đầu lên liền thấy Lục Tuyết Minh đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thầy Lục?” Dương Chí Hanh gọi y một tiếng.
Lục Tuyết Minh hoàn hồn, nhìn thấy thực đơn được đưa đến trước mặt, vội nhận lấy: “Xin lỗi nhé.”
Dương Chí Hanh cười: “Không sao, cậu cứ xem thử muốn ăn gì. Món ở đây đều rất ngon.”
Lục Tuyết Minh lật từng trang thực đơn, nhưng chẳng có gì khiến y cảm thấy hứng thú.
Dương Chí Hanh đưa y đi ăn món Brazil, khẩu vị của món này khá độc đáo. Dù cũng là món cay, nhưng chỉ nhìn hình ảnh, y đã biết không phải loại mình thích.
Lục Tuyết Minh không chọn được món nào, đành trả thực đơn lại cho Dương Chí Hanh: “Thôi để anh quyết định đi, tôi sao cũng được.”
Dương Chí Hanh liền gọi thêm hai món với nhân viên phục vụ bên cạnh.
Trước đó, anh đã hỏi Lục Tuyết Minh có ăn cay được không. Lục Tuyết Minh có khẩu vị ăn cay khá giống Lâm Trĩ Ngu nhưng do y bị viêm ruột nhạy cảm, phải kiêng cữ. Vì thế, y bảo với Dương Chí Hanh rằng cay vừa là ổn.
Nhưng do chưa từng thử món Brazil, y không ngờ rằng hương vị của món này lại đậm đến thế. Dù Dương Chí Hanh đã dặn dò trước, khi món ăn được dọn lên, Lục Tuyết Minh vẫn hơi nhíu mày.
Món này thực sự không phải cay bình thường.
Nhìn trên bàn nào là hải sản cà ri, nào là mấy món đỏ au đầy ớt, y bắt đầu hối hận vì đã tùy ý để Dương Chí Hanh quyết định. Rõ ràng người ta đã chủ động hỏi y muốn ăn gì, tại sao y lại khách sáo mà đáp: “Anh cứ quyết định đi.”
Dương Chí Hanh ăn được mấy miếng, thấy Lục Tuyết Minh chỉ gắp một đũa rồi không động đậy gì nữa, bèn hỏi có phải không hợp khẩu vị không.
Lục Tuyết Minh mỉm cười nói không có, rồi gắp thêm một miếng ăn, sau đó hỏi: “Đúng rồi, anh cần tượng điêu khắc chân dung phong cách gì? Có mẫu sẵn không?”
Dương Chí Hanh lấy từ ví ra một tấm ảnh: “Đây là ông nội tôi, chính ông là người sáng lập nên công ty của gia đình. Năm nay công ty tổ chức lễ kỷ niệm, cũng trùng dịp ông mừng thọ bảy mươi, tôi muốn tạc một bức tượng đặt tại sảnh chính tầng trệt.”
Nói xong, anh lại lấy điện thoại mở album ảnh đưa cho Lục Tuyết Minh: “Đây là sảnh chính, tôi đã chụp từ nhiều góc độ, cậu trượt sang phải để xem thêm.”
Lục Tuyết Minh cầm lấy, lật từng tấm ảnh. Phong cách trang trí của sảnh rất trang nhã, chiều cao trần nhà chắc khoảng mười mét. Chỉ riêng chiếc đèn chùm pha lê kiểu Trung Hoa cỡ lớn và bức tranh thêu hoa lan khổng lồ ở khu vực tiếp khách đã đủ gây ấn tượng mạnh.
Xem xong, y trả lại điện thoại cho Dương Chí Hanh: “Vậy anh cần bức tượng kích cỡ thế nào?”
Dương Chí Hanh đáp: “Kích thước bằng người thật. Tôi sẽ gửi số đo của ông nội cho cậu. Có thể thêm WeChat không để tiện trao đổi?”
Lục Tuyết Minh mở mã QR để anh quét. Sau khi nhận được dữ liệu, y lại nói: “Chỉ dựa vào ảnh thôi thì khó làm ra cảm giác chân thực lắm. Có thể sắp xếp để tôi gặp ông nội anh không?”
Sắc mặt Dương Chí Hanh thoáng vẻ khó xử: “Được, nhưng ông tôi hiện tại ngồi xe lăn, không đứng lên được, có ảnh hưởng đến việc cậu sáng tác không?”
Lục Tuyết Minh khẽ nhíu mày.
Làm tượng chân dung người thật lý tưởng nhất là có thể đối chiếu trực tiếp với người mẫu thật. Tuy nhiên, ông nội của Dương Chí Hanh hiện ngồi xe lăn, nhưng anh lại muốn tạc hình dáng đứng của ông như hồi còn trẻ dựa trên những tấm ảnh cũ. Điều này buộc phải dựa vào tưởng tượng.
Sở dĩ những tác phẩm điêu khắc chân dung của Lục Tuyết Minh sống động như thật là vì y không thích phụ thuộc vào trí tưởng tượng.
Y nói ra những băn khoăn của mình, Dương Chí Hanh im lặng một lúc, sau đó đáp: “Trước đây tôi cũng từng nhờ một nhà điêu khắc làm tượng dựa trên ảnh, nhưng có lẽ vì vậy nên thành phẩm tôi không hài lòng. Yêu cầu của cậu rất hợp lý, nhưng ông tôi quả thực không thể đứng được nữa.”
“Hay là thế này nhé,” Dương Chí Hanh tiếp tục, “Vóc dáng của tôi và ông nội rất giống nhau, tôi có thể làm người mẫu cho cậu. Sau khi hoàn thành, cậu chỉ cần thay đổi khuôn mặt thành của ông là được.”
Đề xuất này có phần “chữa cháy” nhưng thực sự giải quyết được vấn đề. Lục Tuyết Minh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy khi nào thì thuận tiện cho anh?”
“Tôi mới vừa về nước, thời gian rảnh khá nhiều nên chủ yếu phụ thuộc vào lịch trình của cậu.” Dương Chí Hanh nói.
Lục Tuyết Minh liền lấy điện thoại ra, mở lịch làm việc và chỉ vào mấy khung giờ. Y chọn buổi tối thứ tư, thứ năm và cả ngày chủ nhật.
Dương Chí Hanh xem xong thì bảo không thành vấn đề nhưng do thời gian gấp gáp nên hỏi liệu y có muốn bắt đầu ngay tối nay không.
Tối nay Lục Tuyết Minh còn phải dạy một lớp ở phòng tranh nên Dương Chí Hanh đề nghị chuyển sang ngày mai.
Sau khi bàn bạc xong, cả hai tiếp tục dùng bữa. Lục Tuyết Minh không ăn được nhiều. Đến lúc tính tiền rời đi, thay vì xuống hầm xe, Dương Chí Hanh lại bảo y chờ ở gần thang máy.
Lục Tuyết Minh dựa người vào lan can, một tay khẽ xoa bụng. Từ giữa bữa ăn, y đã cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, nghĩ bụng lát nữa về phải uống thuốc ngay.
Khoảng mười phút sau, Dương Chí Hanh quay lại, trên tay cầm theo một chiếc túi màu đỏ tinh tế. Anh đưa cho y và nói:
“Tôi vừa hỏi Trĩ Ngu, cậu ấy bảo cậu thích ăn món Tứ Xuyên. Đây là đặc sản của Thực Đỉnh Các, mang về thử nhé. Nghe nói món Tứ Xuyên ở đây nổi tiếng lắm.”
Nhìn chiếc túi vừa gặp cách đây không lâu, biểu cảm của Lục Tuyết Minh có chút ngạc nhiên. Y định từ chối thì nghe Dương Chí Hanh nói tiếp:
“Thật sự rất xin lỗi vì đã làm khó cậu phải đi ăn món Brazil với tôi. Nếu cậu không nhận, tôi sẽ thấy áy náy lắm.”
Lời nói của Dương Chí Hanh rất chân thành, nên y đành nhận lấy, khẽ đáp:
“Cảm ơn anh.”
Trên đường về, cả hai tiếp tục trò chuyện về các chi tiết liên quan đến bức tượng. Càng hiểu rõ, Lục Tuyết Minh càng nhận thấy Dương Chí Hanh và Lương Khởi Hạc có nhiều nét tương đồng. Cả hai đều thuộc tuýp người hoạt ngôn. Ngay cả khi không rành về điêu khắc, họ vẫn biết cách giữ cho cuộc nói chuyện không trở nên gượng gạo.
Cuộc trò chuyện vốn dĩ nên nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng Lục Tuyết Minh lại dần cảm thấy lo lắng. Bởi cơn đau âm ỉ ở bụng không ngừng tăng lên, cảm giác muốn vào nhà vệ sinh cứ liên tục dội lên trong đầu y.
May mắn là tối nay đường không kẹt xe, khi xe dừng dưới khu ký túc xá, Lục Tuyết Minh tháo dây an toàn: “Cảm ơn anh đã mời tôi ăn tối.”
Dương Chí Hanh xuống xe từ phía bên kia, đi vòng ra ghế sau lấy hộp thức ăn vừa đưa y lúc nãy: “Cảm ơn gì chứ, rõ ràng là cậu đã bỏ thời gian đi cùng tôi mà.”
Lục Tuyết Minh nhận lấy hộp, đang định chào tạm biệt thì nghe Dương Chí Hanh nói: “Gọi là ‘thầy Lục’ nghe khách sáo quá. Cậu không ngại nếu tôi gọi là Tuyết Minh chứ?”
Hai người đã nói chuyện suốt cả buổi tối, quả thật không cần giữ phép lịch sự quá mức.
Lục Tuyết Minh gật đầu: “Được thôi, vậy tôi cũng không gọi anh là Dương tiên sinh nữa.”
Dương Chí Hanh cười, đẩy nhẹ gọng kính rồi ngước nhìn tòa nhà cổ kính trước mặt: “Đây là ký túc xá trường cấp cho cậu phải không? Cậu là người Phương Châu, sao không về nhà ở?”
Lục Tuyết Minh thực sự chỉ muốn nhanh chóng lên phòng nhưng Dương Chí Hanh đã hỏi, y đành kiên nhẫn trả lời: “Nhà tôi cách trường hơn một tiếng đi đường, mà tôi lại không có xe. Ở ký túc xá vẫn tiện hơn.”
Dương Chí Hanh gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy mai gặp nhé.”
Lục Tuyết Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt tay tạm biệt anh. Đợi đến khi xe anh khuất bóng, y lập tức xoay người bước nhanh lên lầu. Nhưng vừa đến khúc quanh giữa tầng bốn và tầng năm, y liền nhìn thấy một người.
Ánh sáng mờ mịt trong hành lang chiếu lên dáng người cao gầy, khiến anh trông có chút cô đơn.
Lục Tuyết Minh đang chịu đựng cơn đau dạ dày, chẳng còn tâm trí dừng lại, nhưng khi đi ngang qua người kia, y đã bị giữ lại.
Lâm Tiêu nắm chặt tay y, hỏi: “Anh ta là ai?”
Người này vẫn đeo khẩu trang, cộng thêm ánh sáng mờ ảo, Lục Tuyết Minh không nhìn rõ mặt anh. Sau hai lần cố rút tay không thành, y tức giận: “Buông ra!”
“Anh không buông.” Lâm Tiêu dứt khoát nắm luôn cả tay còn lại, ánh mắt rơi xuống túi đồ y cầm: “Em đi ăn với hắn à? Hắn định theo đuổi em đúng không?”
Lục Tuyết Minh càng giãy giụa mạnh hơn nhưng sức tay của Lâm Tiêu quá lớn, y không thoát được, đành nghiến răng mắng: “Anh nói bậy gì thế? Tôi chỉ bàn chút chuyện với người ta. Mau buông ra!”
Lời vừa dứt, một cơn đau như ruột bị thắt lại ập đến từ bụng dưới, đau đến mức y phải khom người, cắn chặt môi, rên lên khe khẽ.
“Sao thế?” Lâm Tiêu không hiểu chuyện gì, đang định đỡ y thì nghe y thở hổn hển: “Đau bụng quá… Thả tôi ra, tôi phải đi vệ sinh!”
Lâm Tiêu ngây người trong chốc lát rồi lập tức hiểu ra. Anh nhận lấy túi đồ trên tay y, tiện tay ném xuống đất, sau đó vòng hai tay qua ôm y lên, đi thẳng về phòng mình.
Toàn bộ tinh thần của Lục Tuyết Minh đều tập trung vào việc cố gắng kiểm soát cơ thể, chẳng còn sức để bận tâm xem Lâm Tiêu đưa y đi đâu. Cho đến khi nhìn thấy nhà vệ sinh, ánh mắt y sáng bừng lên.
Lâm Tiêu đặt y lên bồn cầu rồi quay người đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Lục Tuyết Minh cuống quýt c.ởi q.uầ.n, đợi đến khi cơn đau như xé ruột dịu xuống, y mới hoàn toàn thả lỏng, hơi thở cũng dần ổn định. Lúc này, y mới có thời gian để nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Nhìn quanh nhà vệ sinh được trang trí bằng gạch mosaic rất nghệ thuật, hình ảnh mình được Lâm Tiêu bế vào vừa nãy bất giác hiện lên. Một cơn xấu hổ muộn màng ập đến, làm gương mặt Lục Tuyết Minh nóng bừng.
Sao lại để Lâm Tiêu thấy y trong tình cảnh mất mặt như vậy nữa chứ?!
Lục Tuyết Minh vò đầu bứt tai, trong lòng chỉ biết thở dài, lần này đúng là mất mặt đến tận Siberia. Y không biết lát nữa làm sao đối mặt với Lâm Tiêu. Nhưng y cũng chỉ buồn bực chưa đầy một phút thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng Lâm Tiêu vẫn khàn khàn nhưng ngữ điệu lại đầy lo lắng:
“Tuyết Minh, em thấy đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn không ổn thì đừng cố, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Lâm Tiêu nói xong, chờ một lúc vẫn không nghe thấy phản hồi từ bên trong. Anh do dự, nghĩ liệu có nên mở cửa vào xem không, thì bên trong vang lên tiếng xả nước bồn cầu, rồi tiếng nước chảy, sau đó cửa được mở ra.
Nhìn thấy Lục Tuyết Minh bước ra, Lâm Tiêu vội đưa tay định đỡ y: “Em thấy thế nào rồi?”
Lục Tuyết Minh vẫn đau bụng, nhưng đã không còn quằn quại như lúc trước. Y gạt tay Lâm Tiêu ra, tựa vào tường, cố gắng đi về phía cửa:
“Về phòng uống thuốc là được.”
Lâm Tiêu kéo y lại: “Đợi chút đã.”
Y đã không còn mặt mũi gặp ai, sao có thể chờ được nhưng chưa kịp bước tới cửa đã lại bị Lâm Tiêu chặn lại.
Lâm Tiêu cầm trong tay một viên thuốc màu trắng và một cốc nước ấm, đưa tới trước mặt y:
“Đây là Abudida, em uống ngay đi.”
Nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay anh, Lục Tuyết Minh cau mày, giọng lạnh lùng: “Anh sao lại có cái này?”
Abudida là loại thuốc đặc trị viêm ruột nhạy cảm, người bình thường bị viêm ruột đâu cần dùng đến thứ mạnh như thế.
Ánh mắt y nhìn Lâm Tiêu đầy xa cách, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt và dáng vẻ kiệt sức dựa vào tường lại khiến sự lạnh lùng ấy mất đi sức nặng. Lâm Tiêu rất rõ triệu chứng khi y phát bệnh, lo rằng lát nữa y sẽ càng tiêu chảy nặng hơn, nên dịu giọng nói:
“Anh mua sẵn từ trước. Em cứ uống đi đã rồi nói.”