• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Minh tưởng Lâm Tiêu sẽ nói gì đó không nên nói, nhưng người kia chỉ đi đến trước mặt y, nhẹ giọng: “Muộn rồi, chắc đêm qua em ngủ không ngon, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Câu nói này có chút lạc đề, nhưng y hiểu.

Y nhìn Lâm Tiêu. Từ hôm qua tới giờ, anh vẫn chưa gỡ khẩu trang, khiến y không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ dựa vào đôi mắt mà đoán rằng anh đã đỡ hơn nhiều, liền gật đầu: “Ừm.”

Thấy Lâm Tiêu lại nhìn sang Dương Chí Hanh, y nghĩ chắc cần giới thiệu, liền nói: “Đây là Dương Chí Hanh.” Sau đó quay sang Dương Chí Hanh nói: “Đây là Lâm Tiêu.”

Dương Chí Hanh đứng bên cạnh nhìn họ nói chuyện, dù không xen vào nhưng từ khi Lâm Tiêu bước xuống, anh đã cảm nhận được sự đối địch từ người này.

Ban đầu, anh không hiểu lý do nhưng khi nghe Lâm Tiêu nói Lục Tuyết Minh đêm qua ngủ không ngon, trong lòng anh đã có suy đoán.

Anh chủ động đưa tay phải ra: “Chào anh.”

Lâm Tiêu bắt tay anh, cũng đáp lại một câu “Chào anh”, nhưng giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt chỉ lướt qua Dương Chí Hanh một lần rồi lại quay sang nhìn Lục Tuyết Minh.

Lục Tuyết Minh đã quen với ánh mắt chăm chú của Lâm Tiêu, nhưng nghĩ Dương Chí Hanh vẫn ở bên cạnh, y cảm thấy cần nói gì đó. Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe Lâm Tiêu nói: 

“Anh có việc phải ra ngoài, đi trước đây.”

Nói xong, Lâm Tiêu đi về phía một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở góc, Lục Tuyết Minh nhìn anh lên xe, thắt dây an toàn, sau đó lại nhìn mình một lần nữa, rồi mới xoay vô lăng lái xe rời đi. 

Mãi đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn sau xe, Lục Tuyết Minh mới hoàn hồn, quay sang nói với Dương Chí Hanh:

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Dương Chí Hanh mỉm cười, hỏi: “Anh ấy là bạn của cậu? Cũng sống ở đây à?”

Lục Tuyết Minh đáp: “Anh ấy là giáo viên khoa mỹ thuật, ở phòng đối diện tôi.”

Dương Chí Hanh nói: “Hình như anh ấy không thích tôi lắm, nhưng tôi không nhớ mình từng gặp anh ấy.”

Lục Tuyết Minh biết rõ nguyên nhân nhưng không thể nói ra, đành chuyển chủ đề: “Anh ấy không giỏi giao tiếp với người lạ. Muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Vì ngại ngùng, ánh mắt Lục Tuyết Minh có chút lảng tránh. Liên tưởng đến lời nói của Lâm Tiêu vừa rồi, cuối cùng Dương Chí Hanh cũng hiểu ra, không biết là vô tình hay cố ý, anh trực tiếp hỏi: 

“Anh ấy không phải là bạn trai của cậu chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Lục Tuyết Minh lập tức phủ nhận, nhưng phản ứng của y quá nhanh, tựa hồ có chút lo lắng. Nhìn thấy Dương Chí Hanh mấp máy môi, sau đó nói một câu “Xin lỗi,” y cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền giải thích:

“Tôi và anh ấy chỉ là bạn, anh đừng hiểu lầm.”

Dương Chí Hanh cười để xua tan không khí ngượng ngùng: 

“Xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều quá. Tại trước đó nói chuyện với Trĩ Ngu có nghe cậu ấy nhắc đến việc cậu chưa có đối tượng, nên tôi mới hỏi vậy thôi.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, rồi khựng lại, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại nói chuyện này với cậu ấy?”

“Chỉ là tán gẫu vu vơ thôi.” Dương Chí Hanh giải thích: “Cậu cũng biết đấy, cậu ấy với Khởi Hạc ngày nào cũng rải cẩu lương cho bọn độc thân như chúng ta, đôi lúc nhìn nhiều cũng thấy thật ghen tị.”

Dương Chí Hanh vẫn mỉm cười nhưng khi nói đến đây, ánh mắt có chút đượm buồn.

Hai người họ mới quen chưa lâu, theo lý thì không nên nói chuyện quá sâu, nhưng Dương Chí Hanh lại chạm đến đúng tâm trạng của y.

Dù Lâm Trĩ Ngu có quan tâm đến cảm xúc của y, bình thường ít khi xuất hiện cùng Lương Khởi Hạc trước mặt mình. Nhưng mỗi lần hai người này nhìn thấy nhau, đều có cảm giác như thể là sinh đôi không thể tách rời. Đặc biệt là Lương Khởi Hạc, với tính cách không câu nệ tiểu tiết cùng sự cưng chiều vợ vô hạn, dù cố gắng kiềm chế, lượng “cẩu lương” anh ấy rải cũng đủ để y no nê rồi.

Trước khi Lâm Tiêu trở về, y cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Mỗi người đều có duyên phận riêng, y lận đận trong chuyện tình cảm nhưng không vì thế mà không thể chúc phúc cho người khác.

Thế nhưng từ khi Lâm Tiêu trở về, cảm giác này dần dần thay đổi.

Mỗi khi nhìn thấy Lương Khởi Hạc và Lâm Trĩ Ngu ở bên nhau, trong lòng y luôn có một khoảng trống, như thể có gió lùa vào, lạnh lẽo vô cùng.

Trước đây, y thích cảm giác được Lâm Tiêu ôm vào lòng. Sau này, quen với việc ở một mình, y dần không còn lưu luyến sự ấm áp ấy nữa. Cho đến tối qua, khi Lâm Tiêu ôm y vào nhà vệ sinh, y không kịp phản ứng. Lúc về phòng, nhìn Điềm Đậu chui vào lòng mình, y bắt đầu nhớ lại cảm giác đó.

So với trước đây, bây giờ cánh tay của Lâm Tiêu vững chắc hơn, l.ồ.ng ng.ự.c cũng rộng rãi hơn, khi dựa vào không còn cảm thấy cứng nhắc nữa, mà là…

“Tuyết Minh?” 

Giọng của Dương Chí Hanh bất chợt vang lên, kéo Lục Tuyết Minh trở về hiện thực. Y phát hiện Dương Chí Hanh đang nhìn mình đầy tò mò: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Xin lỗi,” Lục Tuyết Minh vội tìm cớ, “Tôi… vừa rồi nghĩ đến nội dung bài giảng, tiết học ngày mai khá phức tạp, chắc giáo án tôi viết dang dở trước đó phải sửa lại toàn bộ.”

Lời giải thích của y có phần gượng ép, nhưng Dương Chí Hanh không hỏi thêm, chỉ bảo: “Vậy cậu lên nhà đi, tôi không làm phiền nữa.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, tiễn Dương Chí Hanh rồi quay người lên lầu. Vừa vào nhà, y nhận được tin nhắn của Lâm Tiêu: “Em về đến nhà chưa?”

Nhìn dòng chữ ấy vài giây, y đặt điện thoại lên bàn rồi ra ban công đổ thức ăn cho Điềm Đậu.

Lâm Tiêu nhìn màn hình điện thoại, càng đợi càng lo lắng, tay đan vào nhau, muốn gọi điện ngay nhưng lại sợ làm phiền Lục Tuyết Minh. 

Mãi đến khi Trần Hạ Hòa gõ cửa, anh mới thoát khỏi dòng cảm xúc này.

“Cô Lục đã đợi trong phòng khách rồi.” Trần Hạ Hòa nói.

Lâm Tiêu bỏ điện thoại vào túi quần, đi đến phòng khách. Vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy một người phụ nữ quay lưng về phía mình, đang ngắm bức tranh trên tường.

Người phụ nữ cao ráo, mặc một bộ vest công sở màu đen. Thấy anh, cô mỉm cười bước tới: “Lâm tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Lục Vân Ni.”

Lâm Tiêu không lập tức đáp lời, mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.

“Lâm tiên sinh?” 

Lục Vân Ni gọi lần nữa, anh mới hoàn hồn, bắt tay cô: “Xin lỗi, chúng ta đã gặp ở đâu rồi phải không?”

Cô vừa phẫu thuật cắt mí cách đây nửa tháng, mắt vẫn còn hơi sưng. Cô cười nói: “Nếu từng gặp thì tốt quá rồi. Những họa sĩ trẻ tài năng như anh không có nhiều, được anh nhớ đến là một vinh hạnh.”

Lời nói vừa chuẩn mực vừa khách sáo. Dù Lâm Tiêu thấy quen quen, nhưng hai lần gặp trước anh chỉ nhìn thoáng qua góc nghiêng, thêm lớp trang điểm khác biệt, nên không nhớ đã gặp ở đâu.

Hai người ngồi xuống sofa. Trần Hạ Hòa rót trà trái cây cho cô rồi rời đi. Lục Vân Ni chủ động lên tiếng: “Những bức tranh trong phòng này đều là tác phẩm của anh phải không?”

Lâm Tiêu nhìn các bức tranh treo trên tường, đáp: “Chỉ là những bức tranh lúc mới vào nghề thôi, mong cô đừng cười.”

Lục Vân Ni khen ngợi: “Phong cách có khác bây giờ nhưng bố cục tinh tế, màu sắc đa dạng. Giờ nhìn lại vẫn rất xuất sắc.”

Nụ cười của anh không thay đổi. Có vẻ Lục Vân Ni đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc gặp này. Anh liền vào thẳng vấn đề: “Hạ Hòa chắc đã nói yêu cầu của tôi về triển lãm, không biết cô có ý kiến gì?”

Lục Vân Ni lấy ra một phong bì giấy từ túi tài liệu, đưa cho anh: “Đây là kế hoạch sơ bộ tôi soạn dựa trên yêu cầu của anh, mời anh xem qua.”

Lâm Tiêu cầm lấy, lật qua kế hoạch. Nội dung rất chi tiết, nhiều ý tưởng sáng tạo và phong cách trưng bày phù hợp với sở thích của anh.

Trần Hạ Hòa từng liên hệ hai nhà tổ chức triển lãm. Một bên là công ty có kinh nghiệm bảy tám năm, quy mô tầm trung, còn bên kia chính là studio của Lục Vân Ni.

Đây là lần đầu anh tổ chức triển lãm trong nước nên hy vọng đối tác càng giàu kinh nghiệm càng tốt. Ban đầu, Trần Hạ Hòa cũng nghiêng về phía công ty kia, nhưng sau khi tiếp xúc với Lục Vân Ni, hắn bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Trần Hạ Hòa từng làm PR, Lâm Tiêu tin vào mắt nhìn của hắn nên mới đồng ý gặp Lục Vân Ni để tìm hiểu. Quả nhiên, cuộc gặp đầu tiên đã chứng minh Trần Hạ Hòa chọn không sai. Chỉ riêng phần công tác chuẩn bị và bản kế hoạch lần này đã cho thấy thái độ nghiêm túc của Lục Vân Ni đối với buổi triển lãm tranh.

Lâm Tiêu lướt qua bản kế hoạch sau đó đặt xuống, nói: “Cô Lục, tôi sẽ xem kỹ kế hoạch này. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ liên hệ lại.”

Cô cười đồng ý, lại lấy thêm một tập tài liệu khác từ túi, nói đó là một số tài liệu bổ sung.

Lâm Tiêu nhận lấy, đứng dậy tiễn cô. Khi trở lại văn phòng, anh lấy điện thoại, mở WeChat ra kiểm tra.

Lục Tuyết Minh vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Lâm Tiêu thở dài, bước đến giá vẽ ở góc phòng, kéo tấm vải phủ xuống, lộ ra bức tranh sơn dầu lớn về nàng tiên cá.

Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt phần lớn bị mái tóc dài che khuất. Vì màu sơn chưa khô, anh không chạm vào, chỉ giơ tay vẽ theo đường nét gương mặt đó trong không trung, tưởng tượng cảnh Lục Tuyết Minh hóa trang như vậy ngồi trước mặt mình, trên gương mặt là nét e thẹn pha lẫn khao khát đầy mê hoặc.

Ngày trước khi họ còn bên nhau, Lục Tuyết Minh thường nhìn anh với ánh mắt muốn gần gũi nhưng lại không dám buông thả hoàn toàn.

Họ đã thiếu đi quá nhiều sự giao tiếp, đến mức sau hơn nửa năm ở bên nhau, Lâm Tiêu mới phát hiện ra rằng cảm giác thoải mái của Lục Tuyết Minh trong chuyện ấy chỉ là giả vờ.

Anh không hỏi tại sao Lục Tuyết Minh phải làm vậy, vì đáp án đã quá rõ ràng.

Lục Tuyết Minh không muốn anh tổn thương lòng tự trọng. Nhưng sự phát hiện ấy chỉ khiến lòng tự trọng của Lâm Tiêu vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.

Thời gian đó, anh gần như không thể đối mặt với sự thật này. Mỗi lần thấy Lục Tuyết Minh nhìn mình đầy khát khao, anh lại nhớ đến cảm giác thất bại khó nói thành lời kia. Anh không hiểu Lục Tuyết Minh nghĩ gì, vì sao không thoải mái mà vẫn muốn tiếp tục?

Sau đó, gần hai tháng họ không hề động chạm vào nhau. Cho đến một đêm, Lâm Tiêu phát hiện Lục Tuyết Minh nửa đêm lén lút vào nhà vệ sinh, ở trong đó một lúc lâu rồi mới trở lại giường. Lục Tuyết Minh chui vào chăn, úp mặt vào lưng anh, nhẹ nhàng cọ xát.

Lục Tuyết Minh nghĩ anh đang ngủ, còn nhẹ nhàng gọi tên anh.

Bằng giọng điệu đầy uất ức, y gọi “Lâm Tiêu…” nhiều lần.

Lúc đó, anh thật sự muốn quay lại ôm người vào lòng nhưng khi nghĩ đến những lần giả vờ trước đây, anh lại cảm thấy như bị thứ gì đó trói buộc, không nhấc nổi tay chân.

Trong mắt Lâm Tiêu, nàng tiên cá vẫn giữ nguyên tư thế bất động, đôi mắt chứa đầy tình cảm nhưng không hướng về anh. Cũng giống như Lục Tuyết Minh hiện tại, lạnh lùng xa cách, thậm chí một tin nhắn cũng không buồn trả lời.

Lâm Tiêu kéo tấm vải phủ lên bức tranh, quay lại bàn làm việc, bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Việc triển lãm có thể giao cho Trần Hạ Hòa xử lý nhưng nhiều tài liệu vẫn cần anh ký duyệt. Ngoài ra, còn việc giảng dạy ở trường. Chiều nay, hiệu trưởng đã đích thân đến ký túc xá thăm hỏi anh, tuy không nhắc nhở gì nhưng anh hiểu rằng chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè. Anh vẫn còn hơn mười buổi học chung chưa dạy, cần phải nhanh chóng chuẩn bị bài.

Chưa kể đến dự án hợp tác với một nhà văn ở Đức trước đó, bộ sách “Dạo bước trong rừng” vẫn còn hơn sáu mươi bức tranh minh họa chưa hoàn thành. Đây là một thử nghiệm hoàn toàn mới của anh. Dù đối tác đã dành cho anh nhiều thời gian sáng tạo, nhưng vẽ tranh cần có cảm hứng cũng không thể cứ mãi trì hoãn.

Đợi đến khi Lâm Tiêu xem hết bản kế hoạch và tài liệu mà Lục Vân Ni để lại, tra thêm một số thông tin trên máy tính và trả lời vài email quan trọng, mọi thứ xong xuôi thì đã gần 5 giờ sáng.

Trần Hạ Hòa đã rời đi từ hơn 1 giờ sáng, vì vậy trong phòng làm việc chỉ còn mình anh. Lâm Tiêu tắt đèn, khóa cửa, định về ngủ bù một chút nhưng vừa đến cổng ký túc xá thì thấy Lục Tuyết Minh đi xuống.

Thấy anh xuống xe, Lục Tuyết Minh cũng dừng lại, đợi anh đến gần rồi hỏi: “Anh thức suốt đêm à?”

Không đeo khẩu trang, vẻ mệt mỏi trên mặt Lâm Tiêu không giấu được: “Ừ, bận đến giờ. Em đi đâu sớm vậy?”

Giờ mới 6 giờ sáng, Lục Tuyết Minh mặc áo phông đen và quần thể thao ngắn, tay đeo dây giữ điện thoại. Nghe vậy, y đáp: “Đi chạy bộ.”

Lâm Tiêu nhíu mày: “Dạ dày của em đã ổn rồi sao?”

Lục Tuyết Minh ừ một tiếng, cũng hỏi lại: “Anh đã hạ sốt chưa?”

Lâm Tiêu gật đầu, định bảo cậu đừng vận động quá mạnh nhưng lại nghe y nói: “Anh mau lên ngủ đi, đừng thức khuya mãi thế.”

Y nói xong liền chạy đi. Nhìn bóng lưng y xa dần, Lâm Tiêu mấp máy môi, gọi: “Tuyết Minh.”

Lục Tuyết Minh lại dừng bước.

“Mua giúp anh một phần bữa sáng được không? Cả đêm anh chưa ăn gì.”

Lục Tuyết Minh nhìn anh vài giây, vốn định bảo anh gọi đồ ăn ngoài cho nhanh. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của đối phương, lời vừa định nói lại nuốt vào. Y chỉ đành đáp: “Vậy anh phải đợi một tiếng đấy.”

Khóe môi Lâm Tiêu cong lên, trong đôi mắt mệt mỏi lại ánh lên nét cười dịu dàng: “Được, anh đợi em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK