• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Minh bắt tay với anh, mỉm cười đáp lại: “Xin chào.”

Sau khi chào hỏi, Lương Khởi Hạc dẫn Dương Chí Hanh lên phòng sách trên lầu, còn Lục Tuyết Minh thì theo Lâm Trĩ Ngu trở lại bếp để giúp đỡ.

Bữa trưa hôm nay vốn được giao cho dì Bích – giúp việc của nhà họ Lương chuẩn bị, nhưng vì khách mời không nhiều nên Lâm Trĩ Ngu cũng muốn tự mình vào bếp nấu cho Lương Khởi Hạc ăn, vì vậy chỉ có Lục Tuyết Minh ở bên cạnh phụ giúp.

So với tài nấu ăn điêu luyện của Lâm Trĩ Ngu luyện được mấy năm nay, Lục Tuyết Minh kém hơn nhiều. Phòng ký túc xá của y cũng có một căn bếp nhỏ đơn giản, nhưng vì thường xuyên bận rộn lại sống một mình nên y thường lười nấu ăn, hầu như toàn gọi đồ ăn bên ngoài.

Nhìn Lâm Trĩ Ngu đeo tạp dề bận rộn một cách thuần thục, y không khỏi thở dài: “Nếu học trò của cậu thấy cảnh này, không biết sẽ bàn tán thành cái gì nữa.”

Lâm Trĩ Ngu không quay đầu lại, tiếp tục lật miếng thịt chiên trong chảo: “Có gì mà bàn tán chứ, ai ở nhà mà không như vậy.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy chiếc đĩa bẩn mà cậu đưa qua, đặt dưới vòi nước rửa, tiện thể đùa: “Hay là cậu làm người mẫu cho tôi đi, chỉ cần mặc tạp dề nấu ăn thôi. Bức tượng sẽ có tên là Người vợ đảm đang họ Lâm, ý tưởng mới lạ này, nói không chừng tôi chỉ cần một lần là qua.”

Nói xong, Lục Tuyết Minh bật cười, Lâm Trĩ Ngu cũng không giận, ngược lại còn hỏi với giọng quan tâm: “Cậu đã gặp bao nhiêu người mẫu rồi mà vẫn chưa có ai ưng ý à?”

Lục Tuyết Minh rửa sạch nước trên đĩa: “Cậu cũng biết tìm được người mẫu vừa ý khó đến thế nào mà.”

Lâm Trĩ Ngu nói: “Hay cậu thử tìm lại những người mẫu cũ xem?”

Động tác lau đĩa của y khựng lại, trong đầu thoáng qua một gương mặt.

Đó là người mà trong số tất cả các người mẫu từng thử, y cảm thấy có thể mang đến cho mình nhiều cảm xúc và hứng sáng tác nhất. Nhưng nghĩ đến quá khứ đầy những chuyện không muốn nhớ giữa hai người, y biết rằng, chỉ có người ấy là tuyệt đối không thể nào.

Lâm Tiêu mà Lục Tuyết Minh nhớ đến lúc này vẫn đang ngủ trên giường. Anh uống hết một chai rượu Black Label với cái bụng đói, say đến mức không thể so với lúc bình thường, đến nỗi Trần Hạ Hoà gọi mấy lần anh cũng không nghe, mãi đến hơn một giờ trưa mới tỉnh.

Nhìn trần nhà xa lạ, Lâm Tiêu thoáng có chút ngơ ngác. Cảm giác say xỉn này đã lâu lắm rồi anh chưa trải qua, đến nỗi khi vừa ngồi dậy, anh đã thấy trời đất quay cuồng, khó chịu muốn nôn.

Anh chống tay lên thành giường nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy đỡ hơn, cuối cùng nhận ra mình đang ở trong phòng của Lục Tuyết Minh. Nhưng anh chẳng có chút ấn tượng gì về việc mình làm thế nào mà về được đây, chỉ nhớ đã uống rượu ở quán bar, sau đó Trần Hạ Hoà đến, rồi sau đó thì sao?

Làm thế nào mà anh lại gặp được Lục Tuyết Minh?

Phải rồi, Lục Tuyết Minh đâu?

Lâm Tiêu định đứng dậy thì phát hiện trên tủ đầu giường có một mảnh giấy.

Đó là giấy ghi chú mà đối phương để lại, chỉ có hai câu ngắn gọn: “Hôm nay tôi có việc không ở nhà, anh tỉnh thì về đi.”

Lâm Tiêu cầm tờ giấy, cố gắng hồi tưởng mãi vẫn không nhớ ra được chuyện xảy ra sau đó, liền gọi cho Trần Hạ Hoà để hỏi.

Trần Hạ Hoà kể lại toàn bộ sự việc tối qua, biết được rằng Lục Tuyết Minh đã xuống lầu để đỡ anh, còn cho anh ngủ trong phòng mình, Lâm Tiêu vẫn ngơ ngác, hỏi đi hỏi lại hai lần: “Thật sao?”

Trần Hạ Hoà hiểu được tâm trạng của anh, nói: “Tôi lừa cậu làm gì? Tuyết Minh vốn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Nếu cậu ta thật sự không còn tình cảm, liệu có để cậu nằm trên giường mình không? Đổi lại là tôi, tôi đã cho cậu ngủ ở cửa rồi, dù gì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Lâm Tiêu cúp máy, nhìn lại tờ giấy ghi chú rồi bấm số gọi cho Lục Tuyết Minh.

“Uống chút sữa đi, giải rượu đó.” Lâm Trĩ Ngu cầm cốc sữa đi ra ban công, đưa cho người đang dựa vào lan can ngắm cảnh.

Lục Tuyết Minh nhận ly sữa nhưng chưa kịp uống thì nhíu mày, đưa tay xoa mắt.

“Sao thế?” Lâm Trĩ Ngu hỏi.

“Mắt tôi có gì đó.”  Lục Tuyết Minh dùng sức dụi vài cái, mắt đỏ cả lên mà vẫn thấy khó chịu. Lâm Trĩ Ngu bảo y đặt ly sữa xuống, nhẹ nhàng kéo mi mắt y ra rồi thổi nhẹ vào.

“Đỡ hơn chưa?” Lâm Trĩ Ngu hỏi.

Lục Tuyết Minh gật đầu: “Đỡ rồi, cậu vào đi.”

Trước bữa ăn, Lương Khởi Hạc vừa xuống lầu đón thêm hai người bạn cũ, đều là những người Lục Tuyết Minh từng gặp qua. Nhưng do không thân thiết, cậu ít nói chuyện. Trong bữa ăn, mọi người bắt đầu uống rượu, không khí rôm rả khiến cậu uống không ít. Sau đó, cậu ra ban công hóng gió để tỉnh rượu.

Lâm Trĩ Ngu dặn y nhớ uống sữa rồi vào trong. Còn lại một mình trên ban công, Lục Tuyết Minh xoa mắt. Không biết sao, giờ đến mắt bên phải cũng bắt đầu ngứa.

Lúc này, điện thoại từ Lâm Tiêu gọi tới. Lục Tuyết Minh không muốn nghe, nhưng Lâm Tiêu cứ gọi mãi, y đành bắt máy.

“Em đang ở đâu?” Lâm Tiêu hỏi thẳng.

“Anh có chuyện gì sao?” Lục Tuyết Minh vừa xoa mắt vừa hỏi.

Bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Anh đợi em về rồi nói.”

“Không cần đâu, anh mau về nhà mình đi.” Lục Tuyết Minh lạnh lùng nói. 

Vừa dứt lời đã nghe thấy Lâm Tiêu gấp gáp: “Tuyết Minh, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện một lần được sao? Về chuyện trước kia và bây giờ, anh thật sự có rất nhiều điều muốn nói với em.”

“Nhưng giữa tôi và anh đã không còn gì để nói nữa rồi.” Lục Tuyết Minh vẫn từ chối: “Anh đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa, nếu không ngay cả đồng nghiệp chúng ta cũng chẳng làm nổi.”

Y không cho Lâm Tiêu cơ hội nói thêm mà dứt khoát cúp máy. Đang định thở dài, y phát hiện có người đứng ở gần cửa.

Dương Chí Hanh đang cầm điếu thuốc và bật lửa, nhìn y với vẻ ngại ngùng: “Tôi không có ý nghe lén đâu, chỉ là vừa đúng lúc muốn ra ngoài hút thuốc.”

Y gật đầu, cầm cốc sữa đi vào. Khi đi ngang qua Dương Chí Hanh, y nghe thấy đối phương hỏi: “Mắt của cậu rất đỏ, có chuyện gì sao?”

Câu hỏi này hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại lúc nãy ở bàn ăn họ cũng nói chuyện đôi chút, y nghĩ có lẽ Dương Chí Hanh chỉ quan tâm xã giao nên đáp: 

“Không có gì, chỉ là bị gió làm cay mắt.”

Nhìn theo bóng lưng y quay vào phòng khách, Dương Chí Hanh lại nghĩ đến cảnh tượng lúc anh vừa đi tới đây.

Lục Tuyết Minh xoa mắt cùng với cuộc đối thoại kia, nhìn thế nào cũng giống như đang bị làm phiền sau khi chia tay.

Dương Chí Hanh bước ra ban công, châm thuốc hút. Tai nghe tiếng cười nói từ phòng khách vọng tới, anh lại nhớ đến hình ảnh thân mật giữa Lương Khởi Hạc và Lâm Trĩ Ngu khi ăn cơm lúc nãy.

Hai người họ đã bên nhau gần sáu năm, vậy mà vẫn ngọt ngào như lúc mới yêu.

Trước khi chuẩn bị ra tòa, anh từng hỏi Lương Khởi Hạc làm sao để giữ được ngọn lửa tình yêu lâu như vậy. Khi đó, Lương Khởi Hạc trả lời: “Bởi vì đó là người phù hợp.”

Dù có chút hời hợt nhưng anh biết Lương Khởi Hạc nói thật.

Dù sao trước khi gặp Lâm Trĩ Ngu, Lương Khởi Hạc chưa từng nghiêm túc với bất kỳ mối quan hệ nào, càng không nói đến việc lâu dài.

Nghĩ đến cảnh tượng Lương Khởi Hạc bóc tôm cho Lâm Trĩ Ngu lúc nãy, Dương Chí Hanh rít một hơi thuốc thật sâu, để làn khói nicotine tràn ngập trong phổi rồi mới thở ra.

Khi quay trở lại phòng khách, Lục Tuyết Minh đang tạm biệt Lâm Trĩ Ngu và Lương Khởi Hạc. Dương Chí Hanh nhìn đồng hồ, anh cũng có việc cần xử lý vào buổi chiều, nên cũng phải đi.

Anh đi xe đến đây nên không uống rượu. Thấy Lục Tuyết Minh uống khá nhiều nhưng lại từ chối để Lâm Trĩ Ngu đưa về, Dương Chí Hanh liền đề nghị để mình đưa y về.

Lục Tuyết Minh còn định từ chối, nhưng Lương Khởi Hạc đứng bên cạnh quyết định luôn, nói cứ thế đi, dù sao ngoài Lâm Trĩ Ngu thì chỉ có Dương Chí Hanh là không uống rượu.

Lâm Trĩ Ngu tiễn họ xuống gara, dặn dò Lục Tuyết Minh khi về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình. Khi xe rời khỏi cổng tiểu khu Hạ Môn Loan, Dương Chí Hanh bật bản đồ xe lên, hỏi địa chỉ nhà của Lục Tuyết Minh.

Lục Tuyết Minh nhập địa chỉ vào, rồi nói một câu “Phiền anh rồi” trước khi dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì thêm.

Dương Chí Hanh cũng không phải người nhiều lời, cả đoạn đường đều yên lặng, chỉ có tiếng nhạc vang lên trong xe.

Khu ký túc xá cũ nằm gần một ngã tư, Lục Tuyết Minh bảo Dương Chí Hanh dừng xe ở ngã tư là được. Dương Chí Hanh nhìn dòng xe cộ xung quanh, nói vẫn nên đưa y vào bên trong.

Khi xe dừng lại dưới tòa ký túc xá, y tháo dây an toàn, lại cảm ơn một lần nữa.

Dương Chí Hanh cười nói: “Cậu không cần khách sáo như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải là người xa lạ.”

Y biết Dương Chí Hanh đang nói lời xã giao, nên chỉ mỉm cười, đợi xe rời đi rồi mới xoay người bước lên lầu.

Trong bữa ăn y uống không nhiều, nhưng do tối qua không ngủ đủ nên vẫn thấy mệt. Nghĩ rằng về nhà rồi có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng vừa mở cửa thì phát hiện Lâm Tiêu vẫn đang ngồi trên giường mình.

Thấy y về, Lâm Tiêu lập tức bước tới.

Lục Tuyết Minh nhíu mày đứng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành bực bội nói: “Sao anh vẫn chưa về?”

Lâm Tiêu đứng trước mặt y: “Anh đã nói rồi, anh có nhiều điều muốn nói với em.”

Y thật sự mệt mỏi nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Lâm Tiêu, bản thân cũng hiểu nếu không để cho Lâm Tiêu nói hết những gì muốn nói thì chỉ càng phiền phức hơn mà thôi.

Lục Tuyết Minh đi lướt qua Lâm Tiêu vào trong, ném chìa khóa và điện thoại lên tủ đầu giường, rồi ngồi xuống mép giường: 

“Vậy anh nói hết một lần đi, nói xong thì ra ngoài.”

Nét mặt y đầy vẻ không kiên nhẫn nhưng Lâm Tiêu không bị nản lòng, cũng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Anh biết em giận vì anh đi du học, nhưng anh thật sự chưa bao giờ có ý định giấu em. Chỉ là vì anh muốn suy nghĩ thấu đáo rồi mới nói với em.”

Lâm Tiêu nói một hơi xong, thấy Lục Tuyết Minh không có phản ứng gì, liền tiếp tục: “Còn chuyện Hoàng Ấu Nhàn, anh cũng đã giải thích với em rồi, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả. Nhiệm vụ đó là do trưởng khoa giao, không thể vì em không thích cô ấy mà bỏ dở công việc, đẩy hết cho cô ấy làm một mình, dù sao điều đó cũng ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ.”

Từ khi quyết định theo đuổi lại Lục Tuyết Minh, những lời này đã kìm nén trong lòng Lâm Tiêu, mặc dù là chuyện cũ nhắc lại, nhưng anh hy vọng Lục Tuyết Minh có thể lắng nghe, không còn kháng cự mình vì hiểu lầm nữa.

“Tuyết Minh.” 

Lâm Tiêu nhìn vào gương mặt vẫn không biểu cảm ấy, chân thành nói: “Trước đây anh còn nhiều thiếu sót, thường khiến em buồn phiền. Nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ, bây giờ anh suy nghĩ rất rõ ràng, anh vẫn không thể quên em.”

Lâm Tiêu nắm lấy bàn tay của Lục Tuyết Minh đang để bên cạnh, cảm thấy y muốn rút tay về, anh liền đan các ngón tay vào nhau, giữ chặt:

“Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK