• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù đã nuốt miếng thịt xuống, Lục Tuyết Minh vẫn bị sặc, vội vàng đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng.

Lâm Tiêu vội vàng xoa lưng giúp y, rồi rút một tờ khăn giấy đưa qua. Đợi y đỡ hơn một chút, anh cầm bát canh lên đưa tới bên miệng: “Uống vài ngụm canh đi.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy bát, nhấp từng ngụm canh, nhưng trong đầu lại quay cuồng nghĩ cách trả lời câu hỏi ban nãy.

Thực ra, y nên thẳng thắn như Lâm Tiêu, bởi việc hẹn hò là chuyện xảy ra sau khi họ chia tay. Nhưng nếu Lâm Tiêu truy hỏi chi tiết thì y phải nói thế nào?

Y vò đầu bứt tai nghĩ cách, vô thức uống hết cả bát canh lúc nào không hay. Thấy anh vẫn ngậm bát không động đậy, Lâm Tiêu đã hiểu ra phần nào, y đây là không muốn trả lời.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng. Tuy nhiên, anh cũng không muốn làm khó Lục Tuyết Minh, liền lấy bát canh đặt xuống, gắp một đũa nấm vào bát y, dịu dàng nói: “Ăn đi. Để anh gọi phục vụ mang cơm lên, không có món chính, lát nữa em lại đói.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, nhìn Lâm Tiêu bình thản gọi nhân viên phục vụ, sau đó lại tiếp tục chăm sóc mình, múc canh, gắp đồ ăn, nhưng không hề nhắc lại chuyện lúc nãy. Điều này khiến y cảm thấy không yên lòng.

Lâm Tiêu đã hỏi, điều đó chứng tỏ anh rất để tâm. Nhưng sau đó lại không nói thêm gì, lý do chỉ có một: anh không muốn ép buộc y.

Ngẫm lại cảm giác của mình khi nghe Lâm Tiêu từng có đối tượng khác, Lục Tuyết Minh cắn chặt đũa, cảm thấy đĩa thịt bò sa tế vừa được mang lên bỗng chốc chẳng còn thơm ngon nữa.

Khi Lâm Tiêu lại lần nữa gắp thức ăn cho y, nhắc y ăn nhiều một chút, Lục Tuyết Minh đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: 

“Thật ra tôi từng hẹn hò với hai cô gái.”

Động tác gắp thức ăn dừng lại, Lâm Tiêu quay sang nhìn y.

Lục Tuyết Minh cắn một mẩu da chết nhỏ ở giữa môi trên, thấp giọng tiếp lời: “Nhưng cả hai đều là do mai mối, cũng không hẹn hò được bao lâu thì đã kết thúc.”

Lâm Tiêu không nói gì, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy ngột ngạt hơn cả những câu hỏi trực tiếp.

Y cũng không muốn Lâm Tiêu hiểu lầm, nên đã thẳng thắn nói hết: “Tôi không thể nào thích họ được, cảm giác không đúng lắm.”

Lâm Tiêu đặt đũa xuống: “Anh nhớ trước đây em từng nói, em không có cảm giác với con gái.”

“Tôi đã cho rằng mình có thể thay đổi, bởi vì không muốn quen đàn ông nữa.” 

Lục Tuyết Minh vẫn cắn lấy mẩu da chết trên môi, dù biết rõ không nên tiếp tục. Cuối cùng, mẩu da bị rứt ra, một cơn đau nhói truyền tới, kèm theo đó là vị máu nhàn nhạt nơi đầu lưỡi.

Lục Tuyết Minh dùng đầu lưỡi li.ế.m chỗ môi bị đau, chưa kịp làm gì thêm đã cảm nhận được tay Lâm Tiêu chạm vào cằm mình, nhẹ nhàng nâng lên.

“Có phải vì chúng ta chia tay, nên em mới không muốn ở bên người đàn ông nào khác nữa?” Lâm Tiêu hỏi. 

Nói xong, anh liền chú ý đến vết máu nhỏ trên môi Lục Tuyết Minh, lập tức nhíu mày, rút một tờ giấy ăn ấn nhẹ lên đó: “Sao lại cắn da chết nữa rồi?”

Lục Tuyết Minh có thói quen xấu hay cắn da chết trên môi, y gạt tờ giấy ra, giải thích: “Không cẩn thận cắn trúng thôi.”

Lâm Tiêu quay sang gọi phục vụ mang một ly nước ấm, chờ y uống hết mới tiếp tục hỏi: “Em vẫn chưa trả lời anh. Có phải vì chúng ta chia tay mà em mới như vậy không?”

Lục Tuyết Minh lúc nãy còn dũng khí để nói thật, nhưng bị những chuyện lặt vặt này làm ngắt quãng, giờ lại chẳng biết nên đối mặt thế nào.

Y im lặng không đáp, thực tế chính là ngầm thừa nhận.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, khẽ thở dài: “Chuyện này anh cũng có trách nhiệm. Thôi bỏ đi, không nói nữa.”

Lục Tuyết Minh thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ rằng cuối cùng chuyện này cũng được gác lại. Sau bữa cơm, Lâm Tiêu đưa y về nhà. Khi y vừa mở cửa bước vào, Lâm Tiêu cũng theo sau.

Lục Tuyết Minh lên tiếng: “Anh về đi, tôi không sao nữa rồi.”

Lâm Tiêu cầm lấy chùm chìa khóa trong tay y: “Không được. Em vẫn chưa hạ sốt, anh không yên tâm. Em vào tắm trước đi, anh sẽ qua nhà lấy nhiệt kế điện tử và miếng dán hạ sốt.”

Dứt lời, Lâm Tiêu xoay người rời đi. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của người này khi lo lắng cho mình, khóe môi Lục Tuyết Minh khẽ cong lên, sau đó y bước đến chỗ Điềm Đậu để đổ thức ăn cho mèo.

Khi Lâm Tiêu quay lại, Lục Tuyết Minh đang cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị vào phòng tắm. Thấy anh bế cả Điềm Phi theo, y lập tức bước tới muốn v.uố.t v.e.

Lâm Tiêu đặt Điềm Phi xuống bên cạnh Điềm Đậu, sau đó đo nhiệt độ cho y. Kết quả vẫn là 38,2 độ, liền thúc giục y đi tắm.

Lúc nãy ăn cơm xong, y đã đổ mồ hôi đầm đìa, giờ trong phòng bật điều hòa, nghĩ bụng như vậy dễ khiến cơn sốt tái phát nên y ngoan ngoãn đi tắm.

Lâm Tiêu bước vào bếp, lấy túi thuốc bác sĩ kê đơn ra, cẩn thận chia theo hướng dẫn, rồi pha một gói thuốc Đông y vào cốc nước. Đợi Lục Tuyết Minh tắm xong, anh sẽ đưa y uống rồi đi ngủ.

Lục Tuyết Minh đã chợp mắt một lúc lâu trên xe, giờ hoàn toàn không buồn ngủ. Thêm vào đó, Lâm Tiêu cứ ngồi bên cạnh giường, khiến y không thể nằm yên được. Y dứt khoát ngồi dậy.

“Sao còn chưa ngủ?” Lâm Tiêu hỏi.

“Tôi không buồn ngủ.” Lục Tuyết Minh với tay lấy chiếc điều khiển TV ở tủ đầu giường bên kia: “Anh cứ về phòng trước đi, tôi xem TV chút rồi ngủ.”

“Vậy để anh lấy cho em cái áo khoác.” Lâm Tiêu đứng dậy mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác mỏng tay dài rồi khoác lên vai y, sau đó chỉnh lại chăn, kéo đến ngang ngực y.

Lục Tuyết Minh không phản đối hành động này. Làm xong, Lâm Tiêu cũng không định rời đi, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, cùng y xem TV.

Buổi chiều không có chương trình gì hấp dẫn. Lục Tuyết Minh lướt qua hơn bốn mươi kênh, cuối cùng dừng lại ở một bản tin địa phương.

Nhưng khi xem một lúc, ánh mắt y lại lơ đãng hướng về phía người ngồi bên cạnh.

Lâm Tiêu cũng đang chăm chú xem tivi, không hiểu sao lại bị cái tin tức về tranh chấp lặt vặt trong gia đình thu hút, cứ nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Lục Tuyết Minh nhìn anh một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị, nghĩ một lát rồi quyết định ngủ vẫn tốt hơn. Vừa kéo chăn ra, y liền thấy Lâm Tiêu quay mặt sang, hỏi: “Em có muốn xem phim không?”

“Phim gì?” Lục Tuyết Minh hỏi.

“Xem rất hay. Nhưng bên này em không có thiết bị chiếu phim, đi qua chỗ anh xem đi, màn hình lớn hơn nhiều.” Lâm Tiêu nói xong liền kéo y đi.

Lục Tuyết Minh không kịp phản ứng đã bị kéo sang phòng đối diện. Trong phòng Lâm Tiêu, điều hòa cũng được bật nhưng không lạnh như mọi khi. Y vừa vào đã bị đẩy lên giường, Lâm Tiêu đệm gối cho y tựa lưng, đắp chăn cho ấm rồi mới bắt đầu chuẩn bị thiết bị chiếu phim.

Lục Tuyết Minh chưa bao giờ nằm trên chiếc giường này, lúc này cảm thấy hơi lạ lẫm. Dù sao thì mối quan hệ của hai người hiện giờ vẫn còn mập mờ, việc nằm trên giường của Lâm Tiêu khiến y cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nhìn thấy người đang quay lưng lại với mình bận rộn chỉnh sửa thiết bị, y nghĩ thôi thì cũng không sao.

Lục Tuyết Minh v.uốt v.e lớp chăn mềm mại trên người, nhận ra chiếc nệm này êm hơn nhiều so với chiếc của mình, nằm rất thoải mái. Chiếc gối cũng có một mùi thơm nhẹ, y dựa vào gần ngửi thử, là mùi dầu gội trên tóc Lâm Tiêu.

Trong khi Lục Tuyết Minh đang lén lút làm những điều này, Lâm Tiêu đã hoàn tất việc chuẩn bị máy chiếu. Anh chọn một bộ phim tình cảm cũ để chiếu, khi nhạc đầu phim vừa vang lên, Lục Tuyết Minh đã bị thu hút ánh nhìn. Nhìn những cảnh quen thuộc trên màn chiếu, ngay cả khi Lâm Tiêu đi đến ngồi cạnh giường, y cũng không phản ứng gì.

Lâm Tiêu dựa vào người y, cười nói: “Em còn nhớ bộ phim này không?”

Đây là bộ phim đầu tiên họ xem sau khi ở bên nhau, kể về một cặp đôi đồng tính lần đầu đi du lịch, trong chuyến đi xảy ra một loạt những câu chuyện vừa hài hước vừa lãng mạn.

Lục Tuyết Minh xem rất say mê, sau đó còn hỏi Lâm Tiêu vài lần, khi nào họ mới có thể đi du lịch như vậy.

Lúc đó họ vừa mới ở bên nhau không lâu, vào kỳ nghỉ hè, Lâm Tiêu lại phải tham gia khóa học vẽ nâng cao ngoài trường, chẳng có nhiều thời gian, nên chuyện này cứ thế bị trì hoãn.

Nhìn cặp đôi trên màn hình vừa trò chuyện vừa chờ xe khởi hành, Lục Tuyết Minh nhớ lại rạp chiếu phim cũ kỹ đó và người đàn ông ngồi bên cạnh, giúp y cầm bỏng ngô.

Y không chắc Lâm Tiêu chọn bộ phim này để ôn lại kỷ niệm là có ý gì, nhưng bộ phim này thực sự có những ký ức khó quên đối với họ.

Ví dụ như lần đầu tiên họ hôn nhau ở ngoài, ngay sau khi xem xong bộ phim này và đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đó, Lâm Tiêu đã đẩy y vào cửa nhà vệ sinh, hôn y đến mức thở không nổi, chân mềm nhũn, phải mất một lúc lâu mới có thể ra ngoài. Sau đó, họ cũng chẳng có tâm trạng để tiếp tục đi dạo phố, chỉ ăn vội vàng rồi về nơi ở để giải quyết cơn thèm khát.

Nhớ lại những hình ảnh sau đó khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, Lục Tuyết Minh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cuối cùng mới nhận ra Lâm Tiêu không phải đang xem phim mà là đang nhìn mình.

Y nuốt một ngụm nước bọt, tránh ánh mắt của Lâm Tiêu, kéo chăn định đứng dậy: “Tôi đi uống nước.”

Lâm Tiêu liếc nhìn đã thấy ngay y đang trốn tránh, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian. Anh nắm lấy tay y kéo lại gần, gần đến mức hơi thở của anh phả lên mặt y, rồi nói: “Chúng ta làm lành đi, để anh có thể chăm sóc em như hôm nay, ở bên cạnh em.”

Lục Tuyết Minh cảm thấy căng thẳng đến mức không thở nổi, y đoán Lâm Tiêu sẽ nhanh chóng đưa ra yêu cầu này, nhưng không ngờ lại dùng bộ phim này để nói ra.

Trên màn hình, đôi tình nhân đang hôn nhau trên bãi biển Waikiki dưới ánh nắng rực rỡ, giai điệu lãng mạn quen thuộc xâm nhập vào tai y, khiến những hình ảnh tối qua lại xuất hiện trong đầu.

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hết sốt không thể chịu nổi những suy nghĩ như vậy, mặt y bắt đầu nóng lên. Sợ rằng sẽ bị nhìn thấu, y dùng lực rút tay lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giường.

Lâm Tiêu chắn ngang giữa y và đầu giường, không còn kìm chế như trước nữa, mà chăm chú nhìn vào đôi môi của y trong khoảng cách cực gần.

Hơi thở của người kia như một ngọn lửa, khiến gò má y càng thêm bỏng rát. Lục Tuyết Minh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy một tiếng th.ở d.ốc.

Đó là âm thanh từ trong bộ phim, là tiếng của một trong những nhân vật chính đang nằm trên ghế, còn người kia thì đang mát-xa thoa kem chống nắng cho anh ta.

Trước mắt là khuôn mặt của Lâm Tiêu không còn che giấu d.ục v.ọ.ng chiếm hữu, bên tai là những lời tình tứ táo bạo bằng tiếng Anh của cặp đôi trên màn hình. Lục Tuyết Minh nóng đến mức như muốn bốc cháy, trái tim đập thình thịch, cuối cùng cũng nhận ra không thể tiếp tục như thế này. Nhưng trước khi kịp đẩy Lâm Tiêu ra, đôi môi anh đã áp xuống.

Đôi mắt y lập tức mở to, lưỡi của Lâm Tiêu len vào trong khoang miệng Lục Tuyết Minh, sự trêu đùa quen thuộc khiến khóe mắt y dần ướt, thoải mái đến mức quên cả việc phản kháng. Nhưng Lâm Tiêu nhanh chóng buông ra, cắn nhẹ lên môi y một cái, rồi nói: 

“Anh không muốn thấy em bên người khác nữa, cũng không muốn thấy ai khác hôn em như thế này.”

“Tuyết Minh, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK