• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiêu quấn hờ chiếc áo choàng tắm bằng lụa, chỉnh nhiệt độ điều hòa từ 26 độ lúc về xuống 22 độ, sau đó kéo chăn nằm xuống giường.

Anh cầm điện thoại, mở khung chat với Lục Tuyết Minh, suy nghĩ một lúc lâu rồi nhắn:【Em ngủ chưa?】

Lâm Tiêu chăm chú nhìn màn hình, nhưng dù màn hình tối đi, anh vẫn không nhận được hồi âm. Thế là anh mở album ảnh ra, định xem lại những tấm đã chụp trong hai ngày qua.

Khi Lục Tuyết Minh mải mê chụp ảnh, anh cũng lén chụp trộm y. Nhìn những tấm hình tự nhiên mà sống động ấy, từng khoảnh khắc trong hai ngày vừa qua như hiện rõ mồn một trước mắt anh.

Nghĩ về cảnh hai người cùng nghe bài nhạc trong mưa hôm nay, anh bất giác nhoẻn miệng cười. Đang định quay lại khung chat để gửi thêm một câu chúc ngủ ngon thì Trần Hạ Hòa gọi điện báo cáo tình hình ở studio. Sau khi bàn xong công việc, hắn tiện thể hỏi thăm về tiến triển giữa anh và Lục Tuyết Minh.

“Em ấy không còn tránh mặt tôi như trước nữa.” 

“Vậy thì cậu phải tranh thủ đi. Đã không thể buông bỏ được cậu ấy thì đừng để lỡ mất cơ hội tốt như lần này”, Trần Hạ Hòa nhắc nhở.

Anh biết Lục Tuyết Minh có khúc mắc trong lòng, cũng biết rằng khúc mắc này là do mình gây ra, không thể nào dễ dàng hóa giải. Nhưng một khi Lục Tuyết Minh chịu cho anh cơ hội để tiếp cận, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Lâm Tiêu thở dài, gửi cho Lục Tuyết Minh một tin nhắn thoại chúc “Ngủ ngon” rồi chuyển sang kiểm tra email công việc. Mười mấy phút sau, trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo mới.

Là từ Lục Tuyết Minh: 【Ngủ ngon, ngủ sớm nhé.】

Những email công việc đang đọc dở bỗng chốc không còn khô khan nữa. Lâm Tiêu ngồi thẳng dậy, mỉm cười trả lời:【Em cũng ngủ sớm nhé, mai gặp lại.】

Ngày hôm sau, bầu trời lại trong xanh không một gợn mây. Vài đám mây trắng như bông trôi lơ lửng nơi xa, chẳng thể che nổi sắc xanh thăm thẳm của bầu trời hay ánh nắng chói chang.

Lục Tuyết Minh bước đến cổng phía Đông, Lâm Tiêu đã đứng đợi sẵn ở đó.

“Chào buổi sáng, tối qua em ngủ ngon chứ?” Lâm Tiêu tiến đến bên cạnh hỏi.

Thần sắc của Lục Tuyết Minh có chút không tự nhiên. Y không nhìn vào mặt Lâm Tiêu, chỉ đáp: “Cũng tạm, đi bắt xe thôi.”

Lâm Tiêu theo y bước ra ngoài, gọi một chiếc taxi thẳng tiến đến công viên đầm lầy Thanh Khê.

Trên đường đi, Lục Tuyết Minh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ phía mình, Lâm Tiêu thử gợi vài câu chuyện nhưng y chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt. Cảm thấy không chắc chắn, Lâm Tiêu liền hỏi có phải tâm trạng không tốt không.

Lục Tuyết Minh nửa đêm mơ một giấc mơ như vậy, hôm nay lại còn phải cùng Lâm Tiêu đến công viên đất ngập nước, tâm trạng đúng là rối như tơ vò, làm sao mà vui lên được.

Thấy rõ sự phiền muộn đã hiện hết lên gương mặt y, Lâm Tiêu đành im lặng đi bên cạnh, không nói thêm gì. Khi đến cổng công viên, Lâm Tiêu đi đến quầy bán vé, mua hai vé thuyền, sau đó cùng y bước đến chỗ xếp hàng lên thuyền.

Họ đến vào thời điểm khá thuận lợi, đúng lúc giờ cao điểm khách du lịch buổi sáng đã qua. Tại điểm lên thuyền chỉ còn khoảng mười người xếp hàng, rất nhanh sau đó nhân viên đã gọi họ kiểm vé qua cổng.

Thuyền ở đây đều là thuyền điện kiểu Trung Hoa, có sức chứa 20 người. Bên trong khoang thuyền không có máy điều hòa, còn chỗ ngồi cạnh cửa sổ thì để trống rèm nhằm tối ưu hóa tầm nhìn cảnh quan.

Họ là những người lên thuyền cuối cùng. Khi ánh mắt lướt qua vị trí gần giống với trong giấc mơ đêm qua, tim Lục Tuyết Minh chợt lỡ một nhịp. Nhân viên đứng phía sau giục họ nhanh chóng lên thuyền để không làm chậm giờ khởi hành.

Lục Tuyết Minh đành bước lên thuyền, Lâm Tiêu đi sau lưng, thấy y ngồi luôn vào vị trí cạnh cửa sổ, liền hỏi có muốn đổi chỗ với mình không.

Lục Tuyết Minh đáp là không sao, rồi mở nắp máy ảnh bắt đầu chỉnh góc. Khi thuyền bắt đầu di chuyển, y chụp vài bức ảnh rồi đặt máy ảnh xuống.

Vị trí của y ở đây quả thật quá nóng, chỉ một lúc mà chiếc máy ảnh đã bị nắng làm nóng lên. Lục Tuyết Minh lấy khăn giấy ra định lau mồ hôi, thì đúng lúc này, Lâm Tiêu đưa quạt ra, kề bên cửa sổ giúp y che bớt ánh nắng. Chỉ một động tác như vậy lại khiến y nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Mọi thứ xảy ra lúc này quá giống với trong giấc mơ đêm qua. Y vội vàng đẩy tay Lâm Tiêu ra, giữ gương mặt lạnh lùng nói không cần. Lâm Tiêu liền đưa quạt cho y, bảo y tự cầm lấy.

Cảnh vật trên đoạn đường này thật tuyệt, hai bên bờ sông cây cối xanh tươi mọc um tùm, nhưng Lục Tuyết Minh chẳng có tâm trạng để thưởng thức. Mãi đến khi lên bờ, y mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn lên mặt trời đã lên cao đến giữa trưa, nói: “Tìm chỗ nào nghỉ ngơi uống chút gì đi, nóng quá.”

Lâm Tiêu liền đi cùng y đến khu vực nghỉ ngơi gần đó, ngồi xuống, mua cho y một ly cà phê đá và vài miếng bánh mochi nhân socola. Khi thấy tâm trạng y cuối cùng cũng thoải mái hơn, anh tiếp tục dẫn y đi về phía trước.

Dọc đường, y không ngừng lấy máy ảnh ra chụp, hết cảnh đẹp này lại đến cảnh khác. Dù là giữa trưa nắng gắt nhưng Lục Tuyết Minh vẫn chụp rất hăng say, mặc dù mồ hôi ướt đẫm cả lưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi.

Tuy nhiên, khi đến khu thắng cảnh thứ tư, một sự cố bất ngờ đã xảy ra.

Vì muốn chụp một đóa sen đôi, Lục Tuyết Minh vô tình giẫm vào một lớp đất mềm ở mép bờ, cơ thể vừa nghiêng một cái đã ngã thẳng về phía ao.

Đáy ao ở đây toàn là bùn lầy, độ sâu thường từ hai đến ba mét, nếu ngã xuống sẽ rất nguy hiểm. Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó nắm chặt tay, cơ thể đang ngã xuống được một lực mạnh kéo trở lại bờ. Khi vừa đứng vững, y nghe thấy tiếng rơi xuống nước, cách đó không xa có người hét lên.

Lục Tuyết Minh lúc này vẫn còn hoảng loạn, nhưng khi nhìn rõ người ngã xuống, trái tim y lại như bị đẩy lên tận cổ họng. Y vội vàng quăng máy ảnh và ba lô đi, định nhảy xuống cứu người, may mà Lâm Tiêu đã kịp ngăn lại.

Lâm Tiêu bơi rất giỏi, khi kéo Lục Tuyết Minh, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Sau khi rơi xuống nước, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế nên không bị chìm.

“Anh có sao không?!” Giọng Lục Tuyết Minh run rẩy, Lâm Tiêu gọi lại: “Anh không sao! Đừng di chuyển, anh sẽ tự bơi vào.”

Lâm Tiêu lau nước trên mặt, bình tĩnh quan sát xung quanh.

Khu vực ao này không lớn, nhưng trong nước có nhiều tạp chất khiến việc bơi lội gặp khó khăn. Anh ước lượng khoảng cách, thử bơi về phía bờ, nhưng chân tay dường như bị vướng vào thứ gì đó, không dễ dàng như dự tính.

Nhìn người bên bờ đang lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, Lâm Tiêu an ủi: “Đi gọi người đến đi, anh nhất thời sẽ không chìm xuống ngay đâu.”

Lục Tuyết Minh lắc đầu thật mạnh, rồi định trượt xuống cứu anh. Lâm Tiêu đành phải nhắc nhở: “Tuyết Minh, nghe lời anh mau đi gọi người, em kéo không nổi anh đâu. Đừng lãng phí thời gian.”

Giọng Lâm Tiêu rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống một người đang đối mặt với nguy hiểm. Lúc này, cặp nam nữ vừa hét lên ở xa cũng đã chạy lại gần. Lục Tuyết Minh hiểu rằng không thể tiếp tục lãng phí thời gian, bèn nhờ họ đứng lại trông chừng rồi cắm đầu chạy về hướng đường cũ.

Chốt kiểm soát gần nhất cách đây hơn chín trăm mét, Lục Tuyết Minh dốc hết sức chạy, từ khi tốt nghiệp đến nay chưa bao giờ thử sức mình như vậy, chỉ mất ba phút là đến nơi. Đợi đến khi ngồi trên xe điện của khu tham quan trở lại, nhìn thấy Lâm Tiêu vẫn còn nổi trên mặt nước, trái tim loạn nhịp bấy giờ mới trở lại nhịp đập bình thường.

Nhân viên cứu hộ dùng cần câu điện có thể kéo dài, đợi Lâm Tiêu nắm lấy rồi từ từ kéo về phía bờ, vài người cùng hợp sức kéo anh lên.

Khi Lâm Tiêu cuối cùng cũng ngồi vững trên bờ, Lục Tuyết Minh lập tức nắm chặt tay anh, lo lắng hỏi xem anh có bị thương không.

Ngoài việc bị sặc vài ngụm nước khi vừa ngã xuống, Lâm Tiêu còn bị một vết cắt ở bắp chân, lúc ngã anh đã chống tay phải xuống bờ, nên cổ tay bị trật nhẹ. Nhân viên cứu hộ đỡ anh lên xe điện, đưa đến trạm y tế gần nhất.

Lục Tuyết Minh ngồi cùng anh, suốt dọc đường đều nắm chặt tay trái của Lâm Tiêu không buông, dù anh cứ cười bảo không sao nhưng gương mặt tái nhợt kia lại nói lên rằng y đã bị dọa không nhẹ.

Đến trạm y tế, bác sĩ cắt quần thể thao của Lâm Tiêu ra, phát hiện vết thương ở chân trái dài hơn ba tấc. May mà có quần che chắn, nên vết thương không sâu, chỉ cần bôi thuốc và nghỉ ngơi hai ngày là ổn.

Sau khi xử lý xong vết thương ở chân, bác sĩ tiếp tục kiểm tra cổ tay phải của Lâm Tiêu. Ngoài việc bị xước da, triệu chứng bong gân không nghiêm trọng lắm. Khi biết Lâm Tiêu là họa sĩ, bác sĩ đã dùng xịt giảm đau và thuốc trị thương, sau đó băng bó cổ tay lại.

Lục Tuyết Minh đứng bên cạnh nhìn bác sĩ xử lý, lắng nghe rất chăm chú về việc thay băng và các kiêng kỵ trong ăn uống hoạt động. Sau khi băng bó xong, nhân viên khu tham quan lái xe đưa họ ra ngoài.

Vết thương của Lâm Tiêu không quá nghiêm trọng, anh vẫn đi lại bình thường, chỉ là trông vô cùng nhếch nhác với bụi bẩn trên người. Khi đến cổng khu Đông của cổ trấn, Lục Tuyết Minh hỏi anh ở đâu để tiện đưa về.

Lâm Tiêu dụi mũi, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng. Sau khi Lục Tuyết Minh hỏi lại một lần nữa, anh mới nói: “Nếu anh nói ra, em đừng tức giận nhé.”

Trong lòng Lục Tuyết Minh tràn ngập sự áy náy và tự trách, chỉ muốn nhanh chóng đưa anh về tắm rửa nghỉ ngơi. Đến khi nghe Lâm Tiêu nhắc tên homestay quen thuộc, y mới sực hiểu ra, nhìn anh với vẻ bất lực.

Lâm Tiêu dùng tay trái nắm lấy tay của y, giọng hơi gấp gáp: “Anh không cố ý theo dõi em đâu, chỉ là ngày đầu tiên đến đây mải tìm em, nên chưa kịp đặt phòng. Sau biết em ở đó, anh mới hỏi chủ trọ còn phòng trống không, đúng lúc ông ấy bảo còn.”

Lục Tuyết Minh nghe anh giải thích, trong giây lát cuối cùng cũng hiểu ra.

Thảo nào tối hôm đó lại nghe thấy giọng Lâm Tiêu, hóa ra không phải là ảo giác, mà cái người này thực sự lén chuyển đến ở ngay phòng bên cạnh.

Lục Tuyết Minh có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiêu lo lắng nắm chặt cổ tay mình, đôi mắt đẹp đẽ ấy lại trông đầy vẻ đáng thương, thêm cả bộ dạng người dính đầy bùn lầy bẩn thỉu còn nồng nặc mùi khó chịu, những lời trách móc đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Xét cho cùng, người này chỉ muốn đến gần mình mà thôi. Hơn nữa, nếu không có anh ấy ở bên, người ngã xuống hôm nay đã là y. Với kỹ năng bơi lội vụng về của mình, có lẽ y đã chìm xuống mà chẳng ai hay biết.

Nghĩ đến sự việc thót tim vừa rồi, y vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể giữ lấy cánh tay của Lâm Tiêu rồi nói: “Đừng nói nữa, tôi đưa anh về phòng tắm rửa trước đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK