• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Minh nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy hơi bối rối vì những lời của Lâm Tiêu, cho đến khi màn hình tắt đi, y vẫn không thể trả lời được

Ngày trước, Lâm Tiêu là người không biết cách biểu đạt cảm xúc. Nếu muốn anh nói câu “anh yêu em”, thì hoặc là anh sẽ lảng sang chuyện khác một cách gượng gạo, hoặc là anh sẽ thể hiện qua hành động đến mức khiến bạn không còn sức để hỏi thêm. Vậy mà bây giờ, rốt cuộc là điều gì đã k.ích th.í.ch anh?

Lục Tuyết Minh không thể hiểu nổi. Dáng vẻ y trầm mặc không nói hiện lên vào mắt người đối diện, một lát sau màn hình lại sáng lên.  

【Anh qua rồi.】  

Y quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng Lâm Tiêu đâu nữa. Lục Tuyết Minh lập tức cầm túi đứng dậy, vừa đi xuống cầu thang thì thấy Lâm Tiêu bước ra khỏi cửa quán cà phê đối diện, đi về phía mình.  

Y không muốn cãi nhau với Linh Tiêu trong quán làm người khác chú ý, nên đã bước ra ngoài. Lâm Tiêu đi theo sau, đưa cho y một que bánh kem sữa hương vani mới ra lò: “Vừa mới mua, anh cũng đã ăn một cái rồi, có vị vani rất đậm.”  

Lục Tuyết Minh liếc nhìn que bánh giòn tan, dù chưa cắn thử nhưng hương thơm nồng đậm cũng đã lan vào tận phổi y. Nhưng y không nhận lấy, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

Lâm Tiêu cũng không ép buộc, thở dài: “Đáng tiếc, que bánh ngon như vậy mà không ai thưởng thức, thôi thì anh tự ăn vậy.”  

Lục Tuyết Minh không theo kịp dòng suy nghĩ của Lâm Tiêu, ngay sau đó y nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan. Quay đầu lại, y bắt gặp cảnh Lâm Tiêu thực sự cắn một miếng, nhân kem trắng nõn dính trên khóe môi.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Tiêu cười và đưa que bánh đã cắn dở về phía y: “Ăn thử một miếng đi, là hương vani mà em thích, thật sự rất ngon.”  

Lông mày Lục Tuyết Minh khẽ động, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”  

“Theo đuổi em.” 

Y vừa dứt câu, Lâm Tiêu đã trả lời, nét mặt không còn vẻ gượng gạo cứng nhắc như hôm qua.

Khi thấy Lục Tuyết Minh bị nghẹn lời, anh bước đến bên cạnh nắm lấy tay y, đặt que bánh vào đó rồi đưa lên miệng y, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ăn một miếng được không? Anh đặc biệt mua cho em đấy.”  

Lục Tuyết Minh: …

Lâm Tiêu cúi đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng, nụ cười mang theo chút chờ mong, dáng vẻ ấy đã lâu rồi y chưa từng được thấy. Hơn nữa, khi Lâm Tiêu cúi đầu, một lọn tóc lòa xòa bên má rũ xuống, rồi anh tự nhiên vén nó ra sau tai.  

Đây là một hành động rất bình thường, nhưng Lục Tuyết Minh lại chưa từng nhìn thấy. Tim y lỡ một nhịp, ánh mắt không rời khỏi người trước mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt ấy—so với thời đại học lại càng cuốn hút hơn, khiến đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Tiêu không nhận ra điều gì khác thường. Dù sao thì Lục Tuyết Minh cũng chỉ nhìn anh, ánh mắt chẳng có chút thay đổi. Anh nghĩ việc y không phản kháng chính là ngầm đồng ý, liền nắm lấy tay y đang cầm que bánh, tay trái giơ lên để đỡ dưới cằm, rồi đưa que bánh đến gần môi Lục Tuyết Minh, còn “A—” một tiếng như ra hiệu.

Nhìn đôi môi mỏng hé mở, để lộ hàm răng trắng ngần và đầu lưỡi mềm mại bên trong, Lục Tuyết Minh dường như bị ma xui quỷ khiến, không ngờ lại phối hợp với anh, mở miệng ra thật.

Sau đó, y thấy Lâm Tiêu cười rạng rỡ, một nụ cười dịu dàng và đầy mãn nguyện, còn hỏi: “Ngon không?”

Chính nụ cười hạnh phúc ấy khiến Lục Tuyết Minh bừng tỉnh, nhận ra mình đang làm gì. Y lập tức lùi lại một bước, sắc mặt lạnh tanh nói: “Anh đừng đứng gần như vậy.”

Nụ cười của Lâm Tiêu lập tức đông cứng lại, sau đó lại nở một nụ cười điềm nhiên khác: “Được, vậy thì em tự ăn đi.”  

Lục Tuyết Minh tiếp tục đi về phía trước, đến khi nuốt xong mới phát hiện ra mình vừa ăn đúng chỗ mà Lâm Tiêu đã cắn qua.  

Y lại thấy khó chịu, không khỏi đi nhanh hơn. Nhưng Lâm Tiêu vẫn thong thả đi theo bên cạnh, khi đi qua những cửa hàng độc đáo, còn hỏi y có muốn vào xem không.  

Những cửa hàng nhỏ mang không khí văn nghệ ở cổ trấn này, cái thì mở đã nhiều năm, cái thì thay đổi chủ mỗi năm. Lục Tuyết Minh gần như đã đi hết một lượt, cũng chẳng còn hứng thú đặc biệt gì, nhưng khi ngang qua một cửa hàng bán hộp mù, y lại dừng chân.

Hộp mù là một xu hướng mới nổi trong những năm gần đây, vì được làm tinh xảo và có liên kết với các nhân vật hoạt hình kinh điển nên rất được giới trẻ yêu thích.  

Còn Lục Tuyết Minh vì công việc có liên quan cũng thích sưu tầm các sản phẩm mô hình. Những món đồ chơi trong các hộp mù này được làm rất tinh xảo và đáng yêu, dễ thu hút ánh nhìn, tuy nhiên, vì giá cả khá đắt đỏ nên y vẫn rất kiềm chế.

Bộ hộp mù này có khoảng mười món đồ nhỏ, ở giữa là một tiểu nhân ngư rất dễ thương. Lục Tuyết Minh thấy nó có kiểu dáng sinh động và đáng yêu, nhưng vì có Lâm Tiêu ở đây, nên chỉ định xem qua rồi đi. Nhưng vừa mới bước một bước, y đã bị kéo lại.

Lâm Tiêu chỉ vào tiểu nhân ngư trong tủ kính, nói với y: “Nó thật dễ thương, đợi anh một chút.”

Y nhìn Lâm Tiêu bước vào cửa hàng, trước tiên là trò chuyện với nhân viên, chỉ vào món đồ trong tủ kính. Sau đó, nhân viên liền chỉ vào một hàng sản phẩm nổi bật và nói vài câu, tiếp theo Lâm Tiêu liền lấy luôn cả hộp chứa mười chiếc hộp mù.

Lục Tuyết Minh bình thường mua hộp mù đều là mua từng cái, khi nào mở được món mình muốn thì dừng lại. Thấy Lâm Tiêu mua cả hộp như vậy, y không nhịn được liền đi vào, muốn xem vận may của Lâm Tiêu ra sao.

Khi mở hết mười hộp, đã có bảy hộp trùng lặp ba mô hình, ba hộp còn lại đều không phải là nhân ngư.  

Lâm Tiêu trông có vẻ thất vọng, vừa định lấy điện thoại ra thanh toán thì nghe nhân viên cửa hàng nói: “Chúng tôi vẫn còn bốn hộp trong kho, nếu anh thực sự muốn có nhân ngư thì có thể thử lại. Dù sao mẫu trên bìa cũng là loại khó ra nhất.”

Lâm Tiêu liền bảo Lục Tuyết Minh chờ thêm chút nữa, rồi nhận thêm mười hộp để tiếp tục mở. Nhưng không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo, ngay cả mẫu giới hạn của bộ này cũng đã mở được, vậy mà nhân ngư vẫn không thấy đâu.

Nhìn thấy đống hộp và túi rỗng trên bàn, Lục Tuyết Minh tưởng Lâm Tiêu sẽ dừng lại, nhưng không ngờ anh lại yêu cầu nhân viên mang thêm mười cái nữa.  

Trời không phụ lòng người chi tiền, lần này vừa mở đến chiếc thứ tư đã có được thứ mình muốn. Lâm Tiêu cầm tiểu nhân ngư đặt cạnh mặt Lục Tuyết Minh so sánh, nụ cười tràn đầy mãn nguyện.

Lục Tuyết Minh không biết anh đang cười cái gì, nhưng nhìn anh vui vẻ như vậy, y cũng không nỡ làm mất hứng. Đợi đến khi anh mở chiếc cuối cùng ra, lại phát hiện thêm một nhân ngư nữa.

Lúc này Lâm Tiêu càng vui vẻ hơn, đưa cho Lục Tuyết Minh: “Cái này cho em, giữ lấy đi.”

Y cũng thấy con tiểu nhân ngư này rất dễ thương, nhưng không muốn nhận quà từ Lâm Tiêu. Đang định từ chối thì nghe Lâm Tiêu nói với nhân viên cửa hàng: “Mấy cái còn lại không cần nữa.” rồi rút điện thoại ra, mở mã thanh toán.

Nhân viên đã bán rất nhiều hộp mù nên khách hàng kiểu nào cũng gặp qua. Nhưng Lục Tuyết Minh thì thật sự cạn lời, những món Lâm Tiêu mở ra đã đủ để ghép thành một bộ hoàn chỉnh, mà bỏ đi như vậy thì quá lãng phí. Vì thế, y khuyên: “Anh vẫn nên mang về đi, bày lên trông cũng rất đẹp.”

Lâm Tiêu liền nói với nhân viên: “Vậy giúp tôi gói lại, tôi tặng người khác.”

Nhân viên rất thích những khách hàng không quan tâm tiền bạc như vậy, liền bắt đầu giới thiệu thêm hộp chống bụi và thẻ nền đáy biển được cấp phép chính thức, còn nói nếu mua cùng sẽ hỗ trợ gói quà hoàn chỉnh. Lâm Tiêu chọn ngay mẫu hộp chống bụi và thẻ nền đẹp nhất, nhìn nhân viên cẩn thận cố định từng con một, rồi buộc một dải ruy băng xanh bên ngoài hộp.

Anh cầm lấy, bước ra khỏi cửa hàng rồi mới nói với Lục Tuyết Minh: “Cái này tặng em, để ở chỗ em trông sẽ rất hợp.”

Lục Tuyết Minh nói không cần, nhưng Lâm Tiêu vẫn kiên nhẫn: “Anh chỉ muốn tiểu nhân ngư, mấy thứ này để chỗ anh không hợp, dù sao em cũng hay sưu tầm, vẫn là em giữ đi nhé.”

Lục Tuyết Minh sững lại: “Sao anh biết tôi sưu tầm?”

Lâm Tiêu đáp: “Anh thấy trên bàn làm việc của em có mấy món.”

Lục Tuyết Minh im lặng, không nói thêm gì.

Y biết rõ mình không nên nhận đồ từ Lâm Tiêu, nhưng nhìn chiếc hộp được gói tinh xảo cùng cả bộ sưu tập nhân vật đại dương bên trong đẹp đẽ thế này, y lại không thể cưỡng lại được.

Dù sao thì, y đã mua hộp mù lâu như vậy, cũng chỉ mới thu thập được hai bộ hoàn chỉnh.

Y ủ rũ nói một tiếng “Cảm ơn,” định đưa tay ra nhận, nhưng Lâm Tiêu chu đáo nói: “Rất nặng đấy, để anh cầm giúp cho.”

Ăn của người thì khó mở lời, nhận đồ của người thì khó từ chối. Y nhận món quà này xong, đành nói với Lâm Tiêu: “Vậy để tôi mời anh ăn trưa.”

Lâm Tiêu cười đáp: “Được thôi, đến chỗ anh đã đặt nhé.”

Lâm Tiêu đã đặt một nhà hàng món ăn Tứ Xuyên, khi họ vào thì vừa mới đến giờ ăn trưa, nhưng trong đại sảnh gần như đã đầy người. 

Họ vào phòng riêng, nhân viên đưa thực đơn cho họ chọn món. Lục Tuyết Minh định chọn món lẩu đôi để phù hợp với khẩu vị của Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu nói không cần, yêu cầu nhân viên mang lên món lẩu bò dầu mỡ cay vừa phải.

Trước đây, Lâm Tiêu ăn đồ rất thanh đạm, hầu như không ăn cay. Sau khi tái ngộ, họ chỉ ăn chung một lần duy nhất, đó là khi Lâm Tiêu gọi món mang về từ nhà hàng Thực Đỉnh Các. Tuy nhiên lần đó, Lục Tuyết Minh chưa hề động đũa, cả hai còn chia tay trong không vui.

Y không rõ Lâm Tiêu thay đổi khẩu vị từ khi nào, nhưng dù sao cũng đã sáu năm trôi qua, có thay đổi thì cũng không có gì lạ.

Y chọn vài món mình thích, rồi đưa thực đơn cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu lại tích vào hơn mười món, rồi hỏi y có muốn uống rượu không.

Y trả lời không cần, Lâm Tiêu liền gọi một bình nước ép dưa leo tươi.

Khi nhân viên đi xuống đơn, phòng riêng trở nên yên tĩnh. Lục Tuyết Minh không có gì để nói với Lâm Tiêu, không muốn làm không khí ngượng ngùng nên lấy điện thoại ra xem. Lâm Tiêu cũng không làm phiền y mà cầm điện thoại lên. Một lúc sau, Lục Tuyết Minh nhận được tin nhắn từ Lâm Tiêu, là vài video ngắn.

Dù chưa mở nhưng y vẫn nhìn thấy trên tiêu đề, đều là về Điềm Phi và Điềm Đậu.

Ban đầu, y cảm thấy khá cạn lời khi Lâm Tiêu ở ngay trước mặt mà còn gửi tin nhắn, nhưng sự chú ý lại bị hai con vật nhỏ này thu hút, nên y mở từng video ra xem.

Video chắc là được quay ở ký túc xá của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh càng xem càng cảm thấy lạ. Điềm Phi vốn là một con mèo có tính khí kiêu ngạo, lạnh lùng, còn việc trước đây y nuôi Điềm Đậu là vì nó không thích làm quen với người lạ. Nhưng hai con mèo này mới chỉ quen nhau mấy ngày thôi, sao lại có thể vui vẻ li.ế.m lông nhau như vậy?

Trong một video, Tiểu Ngọt Phi liên tục quay người tránh, nhưng Tiểu Ngọt Đậu lại cứ đuổi theo ngửi mông Tiểu Ngọt Phi, dáng vẻ chăm sóc khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy thật xấu hổ, không biết khi Lâm Tiêu quay những video này có đang cười không.

Nghĩ đến đó, y liếc nhìn Lâm Tiêu, vừa nhìn thì thấy Lâm Tiêu đang dịu dàng nhìn mình, lúc y nhìn qua thì Lâm Tiêu còn cười nhẹ, nói: “Chúng thật sự rất hợp nhau.”

Lần này Lục Tuyết Minh không bị khuôn mặt đó làm mê hoặc, chỉ lạnh nhạt đáp: “Cả hai đều là mèo đực, chỉ có thể làm anh em.”

Nói xong, y không nhìn Lâm Tiêu nữa mà chăm chú trả lời các tin nhắn công việc, khi nồi lẩu sôi lên, y liền tự mình ăn. Lâm Tiêu dùng đũa chung* nhúng mấy món y thích rồi bỏ vào bát cho Lục Tuyết Minh. Y im lặng ăn, không từ chối rõ ràng như trước nữa.

*公筷 – đũa chung hoặc đũa phục vụ: Đây là đôi đũa dùng để gắp thức ăn từ nồi lẩu hoặc đĩa chung vào bát của mình, nhằm tránh việc sử dụng đũa cá nhân khi ăn chung, giúp đảm bảo vệ sinh trong bữa ăn.

Lâm Tiêu trong lòng vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười. Ăn xong ra ngoài, Lục Tuyết Minh lại lấy hộp quà: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi mang về phòng là được.”

Ý của y rõ ràng là muốn mỗi người đi một hướng, Lâm Tiêu hỏi: “Chiều nay em có kế hoạch gì không?”

Lục Tuyết Minh đã đi dạo suốt buổi sáng và cảm thấy hơi mệt, liền nói: “Tôi muốn về rồi.”

Lâm Tiêu đáp: “Vậy để tôi tiễn anh.”

“Không cần đâu.” Lục Tuyết Minh nói: “Anh cứ đi dạo tiếp đi.”

Lâm Tiêu nắm lấy tay y khi y đưa tay ra định lấy hộp chống bụi: “Không có em, tôi đi dạo cũng thấy vô nghĩa.”

Lục Tuyết Minh muốn rút tay lại, nhưng Lâm Tiêu đã nắm chặt không buông, còn nói: “Hay là chúng ta đi ngồi thuyền nhé?”

Người ấy lại dùng dáng vẻ rũ mắt nhìn chằm chằm vào y, sợi tóc bên má bị gió nhẹ nhàng thổi lên, giống như những cành liễu bên bờ lay động trên mặt nước xanh biếc. Mặc dù không chạm tới mặt nước, nhưng lại khiến cá trong hồ cảm thấy ngứa ngáy.

Lâm Tiêu nói: “Anh chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp như thế này từ trên thuyền, giờ anh rất muốn cùng em ngắm nó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK