Khi mở cửa phòng, Lục Tuyết Minh quan sát cấu trúc căn phòng này.
Phong cách khá giống với phòng y, nhưng diện tích lớn hơn một chút.
Tay phải và bắp chân trái của Lâm Tiêu không được dính nước, tình cảnh này khiến anh không thể tự mình tắm được. Lục Tuyết Minh đành phải giúp anh cởi bỏ quần áo lấm lem bùn đất, chỉ còn lại một chiếc q.uầ.n l.ót boxer.
Lâm Tiêu thì rất thoải mái khi y làm việc này, nhưng Lục Tuyết Minh lại cảm thấy ngượng ngùng. Y tránh không nhìn vào mặt anh, cởi xong thì đỡ Lâm Tiêu ngồi vào bồn tắm, để chân trái anh gác lên thành bồn. Sau đó, y bật vòi sen, điều chỉnh đến mức nước ấm rồi bắt đầu rửa sạch những vết bẩn trên người anh.
Nơi Lâm Tiêu rơi xuống là ao nước, mái tóc cũng đã rối bết lại. Lục Tuyết Minh bảo anh tự cầm vòi sen, từ tốn gỡ từng lọn tóc rối, mãi cho đến khi tóc mượt mà trở lại, y mới bắt đầu xoa dầu gội lên đầu.
Lâm Tiêu nhắm mắt, lắng nghe âm thanh nước chảy, cảm nhận những ngón tay dịu dàng của Lục Tuyết Minh xoa nhẹ trên da đầu. Thời gian bên nhau như thế này gợi lại cho anh ký ức về những năm tháng trước đây, khi họ còn ở bên nhau, Lục Tuyết Minh cũng đã từng giúp anh gội đầu.
Có điều so với sự im lặng của hiện tại, khi đó Lục Tuyết Minh nhiệt tình hơn nhiều, mỗi lần gội đầu xong đều ôm lấy anh mà hôn, cuối cùng khiến cả hai kiệt sức đến độ phải để anh giúp y tắm lại.
Nhớ đến hình ảnh của Lục Tuyết Minh khi ấy, sự tin tưởng và phụ thuộc của y dành cho mình, Lâm Tiêu khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy cũng nhanh chóng tắt lịm. Anh không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể thấy được Lục Tuyết Minh yêu thương mình như trước, hoặc liệu Lục Tuyết Minh có thể lấy lại tình yêu và sự phụ thuộc mà y đã từng dành cho mình không?
So với những suy nghĩ linh tinh của anh, đầu óc Lục Tuyết Minh cũng không yên tĩnh chút nào.
Dù trước đây họ từng bên nhau, nhưng dẫu sao cũng đã chia tay sáu năm, việc giúp Lâm Tiêu tắm rửa quả thật khó khăn hơn y tưởng.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh Lâm Tiêu bất chấp hiểm nguy cứu mình, y lại cảm thấy không thể so đo nữa.
Trong lòng y rối bời, chẳng khác nào một chú mèo con nghịch ngợm đang không ngừng cào nát cuộn len. Thực ra, điều y cần nhất lúc này là một khoảng không gian riêng để hít thở, chứ không phải đối diện với thân thể của Lâm Tiêu.
Lòng bàn tay chạm vào làn da rắn chắc, nhẵn mịn, bất kể là bắp tay hay cơ bụng, đường nét của Lâm Tiêu giờ đây so với năm xưa lại càng hoàn mỹ hơn. Y học điêu khắc, đã từng thấy vô số cơ thể người, thậm chí còn gặp nhiều người đàn ông có dáng vóc vượt trội hơn cả Lâm Tiêu.
Thế nhưng, khi đối mặt với những người đó, suy nghĩ của y luôn đặt trên tác phẩm điêu khắc trước mắt, chứ không phải như bây giờ, đầu óc lại tràn ngập những hình ảnh ký ức không nên xuất hiện.
Y cố gắng nhắc bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nhưng khi ngón tay dính đầy sữa tắm chạm vào phần eo của Lâm Tiêu, khuôn mặt y vẫn bất giác nóng bừng lên.
***
Đối diện với tình huống bối rối này, phản ứng đầu tiên của y là cố gắng nhớ lại xem vừa rồi có bị Lâm Tiêu phát hiện hay không. Nhưng y hoàn toàn không thể phán đoán được, bởi trong đầu chỉ toàn là cảnh Lâm Tiêu nắm lấy tay y, cùng ánh mắt khi hai người đối diện nhau.
Ánh mắt của người đó dù cố gắng kìm nén, nhưng rõ ràng đang khát khao y.
Những ký ức lẽ ra đã nên bị lãng quên giờ đây lại ùa về như dòng dung nham nóng bỏng, nóng đến mức y chỉ muốn ngay lập tức tìm cách hạ nhiệt.
Lục Tuyết Minh khóa chặt cửa phòng tắm, thậm chí còn chưa kịp c.ở.i q.uầ.n áo đã đứng dưới vòi nước lạnh, để dòng nước xối xuống, cố gắng làm dịu những cảm xúc bùng lên trong cơ thể. Mãi đến khi cảm giác đó lắng xuống, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc định c.ởi đ.ồ ra để tắm, y lại nghe thấy một tiếng th.ở d.ố.c, dù không quá rõ ràng nhưng vẫn truyền tới tai.
Đó là một âm thanh bị đè nén, dù cách một bức tường, Lục Tuyết Minh cũng ngay lập tức hiểu được đó là gì và ai là người phát ra.
Y nắm chặt lấy rèm tắm, cơ thể vừa mới bình ổn giờ đây lại bắt đầu nóng lên. Trước mắt là bức tường gạch bóng loáng, nhưng trong sâu thẳm ý thức lại là hình ảnh vừa rồi.
Y không thể kiểm soát được mà nghĩ về dáng vẻ hiện tại của Lâm Tiêu, tưởng tượng xem người ấy lúc trầm luân sẽ có biểu cảm ra sao, muốn nghe anh gọi tên mình trong khoảnh khắc đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ trong chốc lát y nghe được một tiếng gọi rất khẽ vang lên: “Tuyết Minh…”
Lục Tuyết Minh bỗng thấy chân mình mềm nhũn, vội tựa vào tường để giữ thăng bằng. Nhưng chính lúc lảo đảo, ánh mắt y rơi vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.
Một Lục Tuyết Minh với gương mặt đỏ bừng, lồ.ng ng.ực phập phồng dữ dội, đôi mắt không thể che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Y trượt dọc theo bức tường ngồi xuống đất, co chân lại rồi chôn mặt vào đó. Lần này, y cứ ngồi yên như vậy mãi cho đến khi Lâm Tiêu tắm xong tới gõ cửa phòng, Lục Tuyết Minh vẫn không hề nhúc nhích.
Bữa tối được giải quyết trong phòng của Lâm Tiêu.
Bác sĩ dặn dò Lâm Tiêu phải ăn uống thanh đạm một chút, nên Lục Tuyết Minh định gọi cháo. Nhưng Lâm Tiêu lại bảo cháo nhạt nhẽo, muốn đổi sang mì súp kiểu Nhật. Tuy nhiên, khi đồ ăn được mang tới, anh thử dùng tay trái gắp vài lần nhưng không cách nào gắp được mấy sợi mì udon trơn tuột này.
Bất lực đặt đũa xuống, anh quay sang Lục Tuyết Minh, người đang ngồi bên cạnh, cẩn thận xé bánh tay kéo* thành từng miếng nhỏ, rồi nói: “Mì trơn quá, tay trái của anh gắp không được.”
Lục Tuyết Minh vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện xảy ra vào chiều nay, trước đó luôn tránh ánh mắt của Lâm Tiêu, nhưng lúc này không thể tránh được nữa, đành nói: “Vậy anh ăn bánh trước đi, tôi sẽ gọi món khác cho anh.”
Lâm Tiêu đáp: “Đừng lãng phí như vậy, hơn nữa anh muốn ăn mì udon.”
Lục Tuyết Minh không nói gì. Thấy Lâm Tiêu nhìn mình với ánh mắt đầy mong chờ, anh lại đưa đũa về phía y, nói: “Hay là em đút anh ăn đi? Anh thực sự rất đói rồi.”
Vừa rồi, Lâm Tiêu đã chuyển đũa từ tay trái sang tay phải, vì vậy bây giờ tay cầm đũa đưa ra trước mặt Lục Tuyết Minh là bàn tay quấn băng.
Nhìn lớp băng quấn từ lòng bàn tay lên đến cổ tay, Lục Tuyết Minh chợt nhớ ra đây là đôi tay của một họa sĩ, thế mà lại bị thương vì mình.
Cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong lòng, y nhận lấy đũa, nâng bát mì udon lên, gắp một đũa rồi đưa tới miệng Lâm Tiêu.
Sau đó y liền thấy Lâm Tiêu mỉm cười, nụ cười có chút ngốc nghếch, vừa nhìn y vừa há miệng ăn.
Ánh mắt ấy khiến Lục Tuyết Minh nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi tắm, nhưng Lâm Tiêu không chỉ ăn xong là thôi, mà còn lấy miếng bánh tay kéo đã xé nhỏ đưa đến miệng y, bảo y ăn để không bị đói.
Lục Tuyết Minh nói không cần đâu, đợi lát nữa tự y sẽ ăn, nhưng miếng bánh tay kéo vẫn kiên quyết dừng lại bên môi.
Đối diện với ánh mắt tha thiết ấy, Lục Tuyết Minh đành phải mở miệng, nhưng ngay khi ăn xong, Lâm Tiêu lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi y, nói rằng dính chút nước sốt.
Đôi môi truyền đến cảm giác mềm mại đã lâu không gặp, Lâm Tiêu vẫn giữ đúng chừng mực, nhẹ lau đi rồi mới rút tay về, tiếp tục lấy bánh.
Lục Tuyết Minh ngây người nhìn anh, hành động vừa rồi khiến y nhớ lại cảm giác khi xưa mỗi lần được anh chạm vào môi. Tim y lại bắt đầu đập thình thịch, đến tai cũng đỏ lên. Lục Tuyết Minh lo sẽ bị Lâm Tiêu nhận ra, đành viện cớ vào nhà vệ sinh để bình ổn lại.
Bữa ăn này kéo dài hơn nửa giờ, tâm trạng của Lâm Tiêu vô cùng tốt, còn Lục Tuyết Minh thì như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hết lên rồi lại xuống. Đến khi y dọn dẹp xong chuẩn bị về phòng, Lâm Tiêu nhìn y với ánh mắt lưu luyến: “Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngồi lại một chút không? Anh còn có điều muốn nói với em.”
Y biết Lâm Tiêu muốn ở bên mình lâu hơn, nhưng tâm trạng y vẫn rất rối loạn. Nhất là sau bao nhiêu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, y cần thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ rõ ràng. Vì vậy, Lục Tuyết Minh từ chối, chỉ nhắc Lâm Tiêu nghỉ ngơi sớm.
Tối đó, y nhận được tin nhắn của Lâm Trĩ Ngu hỏi về tình hình hôm nay, bèn gọi lại cho cậu.
Khi biết hôm nay xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, trái tim Lâm Trĩ Ngu như bị treo lên, vội vàng hỏi: “Vậy các cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, nhưng tay và chân của anh ấy bị thương.” Lục Tuyết Minh cảm thấy tội lỗi nói: “Nhưng may mắn là vết thương không nặng, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn.”
Lâm Trĩ Ngu nói chuyện thêm với y vài câu, cảm thấy tâm trạng của y không vui, liền hỏi: “Có phải giữa hai người còn xảy ra chuyện gì khác không?”
Lục Tuyết Minh im lặng. Lâm Trĩ Ngu hỏi xong thì chờ đối phương lên tiếng. Sau một lúc lâu, y mới kể lại chuyện xảy ra khi giúp Lâm Tiêu tắm.
Đây vốn là chuyện riêng tư, nhưng y cảm thấy rất bối rối, rất muốn nghe lời khuyên từ Lâm Trĩ Ngu.
Lâm Trĩ Ngu suy nghĩ một lúc rồi chỉ hỏi một câu: “Cậu có cảm thấy ghê tởm không?”
“Gì cơ?” Lục Tuyết Minh lúc đầu không hiểu, Lâm Trĩ Ngu giải thích: “Anh ấy có h.am m.uố.n với cậu, cậu có thấy khó chấp nhận không?”
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Lục Tuyết Minh vẫn chưa thể trả lời câu hỏi đó.
Y không thể thẳng thắn nói ra đáp án trong lòng, nhưng y biết, dù không nói thì Lâm Trĩ Ngu cũng hiểu, nếu không thì sao lại khuyên y đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy để mọi thứ thuận theo cảm giác.
Lâm Trĩ Ngu nói rằng, nếu Lâm Tiêu thực sự đã thay đổi vì y, thì y đừng để sai lầm trong quá khứ ảnh hưởng đến phán đoán hiện tại. Dù gì ai cũng có quá khứ chưa trưởng thành, nếu đã ngầm đồng ý để Lâm Tiêu ở bên mình, thì nên nhìn nhận đến con người hiện tại của anh ấy nhiều hơn.
Lâm Tiêu của hiện tại sao?
Lục Tuyết Minh tắt đèn, bóng tối phủ khắp căn phòng khiến hình ảnh Lâm Tiêu liều mình cứu y lại hiện lên trong đầu. Phản ứng lúc đó không phải là điều có thể quyết định bằng suy nghĩ, mà là Lâm Tiêu đã hành động theo bản năng để bảo vệ y.
Y hiểu rõ, người này thực sự vẫn còn yêu mình. Và khi phát hiện Lâm Tiêu vẫn có h.am m.uố.n đối với mình, y thật sự không cảm thấy ghê tởm, chỉ có xấu hổ và lúng túng không thể đối mặt, cùng với đó là cảm giác bản thân cũng…
Những thôi thúc bị đè nén vào ban ngày lại một lần nữa khơi dậy trong đêm tối. Y úp mặt xuống gối, hé mở một bên mắt nhìn sang bức tường ngăn cách hai căn phòng, nhưng trong đầu lại miên man nghĩ đến việc Lâm Tiêu đã làm sau khi mình rời đi.
Tiếng thở bị dồn nén, âm thanh không thể kiềm chế gọi tên y như dòng điện chậm rãi k.ích th.ích cơ thể. Lục Tuyết Minh siết chặt ga giường, khi hơi thở dần trở nên nóng bỏng hơn, y cuối cùng cũng nhận ra bản thân đang khát khao điều gì.
“Lâm Tiêu…”
***
*Chú thích: 手抓饼 (shǒu zhuā bǐng) – bánh tay kéo: là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là ở các khu vực phía bắc. Đây là loại bánh mỏng, giòn, được làm từ bột mì và thường được nướng trên chảo nóng. Bánh có hình dạng tròn và được xé thành từng miếng nhỏ hoặc cuộn lại thành dạng ống.
Món này thường được ăn kèm với các món nhân như trứng, thịt, hoặc rau, nhưng trong nhiều trường hợp, nó cũng có thể được ăn như một món ăn nhẹ hoặc món ăn vặt. “手抓” (shǒu zhuā) có nghĩa là “dùng tay” vì món ăn này thường được xé và ăn bằng tay thay vì dùng đũa hoặc dao dĩa.