• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Tiêu nói câu kia, anh quay lại nhìn Lục Tuyết Minh, hỏi: “Vừa rồi em định nói gì?”  

Lục Tuyết Minh nhìn anh rồi lại nhìn cô gái bên cạnh anh – người rõ ràng đang xấu hổ đến mức ngồi không yên. Y chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ có thể nhìn thẳng về phía sân khấu, lạnh nhạt đáp:  

“Không có gì.”  

Lâm Tiêu thở dài: “Tuyết Minh, thật ra anh là muốn…”  

Lâm Tiêu vừa nói được một nửa, ánh đèn trong hội trường bỗng vụt tắt, sân khấu bừng sáng bởi những ngọn lửa và tia laser. Cùng với giai điệu sôi động, buổi biểu diễn xiếc chính thức bắt đầu.  

Lục Tuyết Minh lập tức coi như không nghe thấy, quay đầu sang bên kia để trò chuyện với Tiểu Mân.  

Lâm Tiêu chỉ biết bất lực thở dài, nghĩ rằng đợi hết buổi diễn sẽ tiếp tục. Thế nhưng đến khi buổi diễn kết thúc, vừa ra ngoài anh phát hiện điện thoại mình để quên trong hội trường, đành phải quay lại tìm. Lúc trở ra lần nữa, Lục Tuyết Minh đã biến mất.  

Anh gọi cho y. Lần này, cuộc gọi được bắt máy nhưng Lục Tuyết Minh chỉ lạnh lùng nói với anh là không có gì để nói, bảo anh đừng làm những việc vô ích nữa mà lãng phí thời gian rồi cúp máy. Sau đó, những cuộc gọi tiếp theo đều báo là không thể kết nối.

Anh đứng ở giao lộ trong công viên, nhìn xung quanh là những cặp đôi ngọt ngào và các gia đình hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy một cảm giác thất bại nghẹn lại trong cổ họng.

Tiếng kêu kinh ngạc của một bé gái vang lên phía trước. Anh ngước mắt, nhìn thấy một quả bóng bay hình trái tim màu trắng từ từ bay lên trời, dây buộc không có ai nắm giữ.  

Ánh mắt anh dõi theo quả bóng, nhìn nó càng lúc càng bay lên cao. Cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả được giống như quả bóng kia, lúc nào cũng có thể bị ép nổ tung.

Anh đã cố gắng rất cẩn thận, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn không chịu nói chuyện với anh. Lâm Tiêu đi theo con đường lúc nãy trở lại cổng lớn, rồi lên một chiếc taxi.

Tài xế hỏi anh đi đâu, anh nhìn qua cửa kính xe, ngắm nhìn cánh cổng đầy sắc màu của công viên hải dương, sau một lúc mới đáp:  

“Đến Hồng Nguyệt Loan.”  

Hành trình từ công viên hải dương đến Hồng Nguyệt Loan mất hơn một tiếng. Trên xe, anh không nói một lời, cũng không cử động gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Khi đến nơi, trời đã nhá nhem tối.  

Anh đi dạo quanh khu vực này mà không có mục đích, cuối cùng bước lên tầng thượng của một trung tâm thương mại. Toàn bộ tầng này là khu vực trưng bày váy cưới. Nhiều người đang ngắm nghía, lựa chọn.  

Nhìn qua lớp kính trải dài theo hình vòng cung của tòa nhà, anh thấy từng bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy khiến người ta hoa mắt. Ánh mắt anh dừng lại ở tấm biển hiệu trên cửa:  

“Baby’s Breath” – Hoa Baby.

Cửa hàng này được trang trí theo phong cách tinh tế, mọi nơi đều có sự hiện diện của loài hoa này. Những bông hoa nhỏ xíu màu trắng làm anh nhớ về mùa đông năm ấy, khi một đợt không khí lạnh khiến khu vực miền Nam bất ngờ có tuyết rơi.  

Dù không thể so với tuyết ở Phương Châu, đó vẫn là lần đầu tiên Lục Tuyết Minh cùng anh nhìn thấy tuyết kể từ khi hai người ở bên nhau.  

Lục Tuyết Minh khi ấy phấn khích vô cùng, sáng sớm đã kéo anh ra ngoài hẹn hò, chụp không ít ảnh.  

Khi đi ngang qua một tiệm hoa, hai người thấy một bó hoa baby màu xanh tím điểm chút tuyết đọng. Khung cảnh ấy mang một vẻ đẹp lãng mạn khó tả.  

Lục Tuyết Minh rất thích, nhất quyết đòi anh mua. Vì không muốn tuyết trên hoa tan nhanh, hai người nấn ná mãi bên ngoài.  

Sợ y cảm lạnh, anh định kéo y vào trung tâm thương mại. Nhưng trong lúc không để ý, anh vấp phải một viên đá nhô lên. Lục Tuyết Minh vội đỡ lấy anh. Đợi khi đứng vững lại, cả hai nhìn xuống mới phát hiện bó hoa đã bị đè bẹp giữa hai người.  

Hình ảnh Lục Tuyết Minh cúi đầu, im lặng đầy thất vọng khi ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí Lâm Tiêu đến tận bây giờ.  

Trước cửa hàng cưới là một bó hoa baby trắng muốt, xen giữa là hai chiếc nhẫn đôi treo lủng lẳng trên sợi chỉ mảnh mai.  

Lâm Tiêu thu tay trong túi áo. Nếu có cơ hội, anh thực sự muốn bù đắp lại những thiếu sót của mình.  

Nhưng liệu anh còn có cơ hội đó không?  

Cặp đôi đứng chắn tầm mắt của Lâm Tiêu. Cô gái cầm lên chiếc nhẫn treo giữa những bông hoa, nói gì đó với bạn trai. Cả hai cười ngọt ngào rồi cùng bước vào cửa hàng.  

Chỗ này rõ ràng không thích hợp để đến một mình. Lâm Tiêu nhìn bó hoa lần cuối, sau đó nhấn nút thang máy đi xuống.  

Hồng Nguyệt Loan có không ít quán bar. Khi màn đêm bừng sáng bởi những ánh đèn neon, anh chọn một quán tương đối yên tĩnh, gọi một chai Black Label và một đĩa thanh mai như thường lệ.  

Hôm nay là cuối tuần, quán đông hơn bình thường. Ngồi ở bàn bên cạnh là hai chàng trai trẻ. Một trong số họ, người có dáng vẻ thanh tú, mặc áo croptop khoe eo phối với quần jeans bó sát và đi giày Martin boots.  

Anh ta ngồi quay lưng về phía Lâm Tiêu, để lộ phần eo gầy cùng hình xăm nổi bật phía sau lưng. Đó là hai bông hoa hồng đỏ quấn lấy nhau. Cánh hoa tươi thắm rơi xuống, một vài cánh biến mất dưới mép quần.  

Lâm Tiêu nhìn hình xăm ấy, bất giác nhớ đến eo của Lục Tuyết Minh.  

Dù thân hình gầy gò đến mức chỉ cần dùng chút lực đã như có thể bẻ gãy, y vẫn không sợ đau mà nhất quyết đòi xăm, còn kéo anh theo.  

Ký ức về gương mặt của Lục Tuyết Minh, đau đến rơi nước mắt mà vẫn cố chịu đựng hiện rõ trong tâm trí anh. Lúc đó, anh đã không thể hiểu tại sao y lại muốn tự làm khổ bản thân như vậy.  

Nhưng khi hình xăm lên da liền lại, hôm Lục Tuyết Minh nằm bò trước mặt anh, Lâm Tiêu đã hiểu.  

Quả thật… quá quyến rũ.  

Hình ảnh vầng trăng lưỡi liềm ẩn hiện trên làn da, như một chiếc móc câu kéo anh vào vòng xoáy d.ụ.c v.ọ.ng. Những giọt lệ xanh trong tựa nước, lăn dài trên làn da trắng, cuối cùng chui vào những khe hở. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm anh khó lòng kiềm chế.  

Nhưng chính vì những cảm xúc ấy, Lâm Tiêu lại càng cảm thấy bản thân thất bại.  

Từ đầu đến cuối, anh và Lục Tuyết Minh chưa từng đạt đến sự hòa hợp trong chuyện ấy. Anh chỉ mang lại đau đớn, trong khi Lục Tuyết Minh vẫn cố gắng dỗ dành anh. Những âm thanh mềm mại như mèo nhỏ, từ hấp dẫn ban đầu dần trở thành một nỗi ám ảnh – liệu y thật sự vui, hay chỉ là đang giả vờ?  

Cảm giác đó giống như một bóng ma đeo bám.  

Lâm Tiêu nhấc ly, uống cạn rượu trong một hơi. Anh nhíu mày, lại tiếp tục rót, rồi tiếp tục uống.  

Khi điện thoại đổ chuông, chai rượu đã gần cạn.  

Đầu dây bên kia là Trần Hạ Hòa.  

Biết hôm nay Lâm Tiêu đến công viên hải dương nhưng chưa nghe ngóng được gì, Trần Hạ Hòa liền gọi hỏi thăm. Đến khi biết anh đang một mình trong quán bar uống rượu giải sầu, Trần Hạ Hòa lập tức bắt taxi đến.  

Khi đến nơi, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt Trần Hạ Hòa là Lâm Tiêu ngả lưng lên ghế sofa, dưới ánh sáng mờ nhạt của quán bar. Trên gương mặt anh, nếp nhăn giữa đôi lông mày hiện rõ, ánh mắt vô cùng lạc lõng.  

Bàn trước mặt chỉ còn những chai rỗng.  

“Lâm Tiêu?” Trần Hạ Hòa vỗ nhẹ vai anh. Lâm Tiêu mở mắt, nhìn thoáng qua nhưng ánh mắt vô hồn, không chút tiêu điểm rồi lại khép mắt.  

Lâm Tiêu học vẽ, rất hiểu tác hại của cồn đến hệ thần kinh nên hiếm khi uống rượu, càng không bao giờ uống đến mức say khướt như thế này. Trần Hạ Hòa chưa từng thấy anh như vậy.  

“Rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại uống đến mức này?” Trần Hạ Hòa ngồi xuống bên cạnh nhưng Lâm Tiêu vẫn không đáp.  

Trần Hạ Hòa thở dài, rồi thẳng thắn: “Lại là vì Lục Tuyết Minh nói mấy lời khó nghe phải không? Nếu chịu không nổi thì cứ nói ra, đừng để trong lòng mãi như thế.” 

Lâm Tiêu khẽ lắc đầu.  

Anh chỉ từng kể với Trần Hạ Hòa rằng ngày trước chia tay là vì Lục Tuyết Minh hiểu lầm anh có quan hệ với người khác, thêm cả lý do buộc phải đi du học. Vì thế, nhìn Lâm Tiêu suy sụp đến mức này, Trần Hạ Hòa khó mà hiểu được.  

“Cậu rốt cuộc làm sao thế? Hiểu lầm gì thì nói rõ ràng là xong, chẳng lẽ qua ngần ấy năm, cậu ấy đối với cậu chút tình cảm cũng không còn à?”  

Lâm Tiêu im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng lại mở mắt nhìn Trần Hạ Hòa.  

Ánh mắt họ chạm nhau, trong đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Tiêu chỉ còn sự mờ mịt. Anh đáp sau một hồi ngập ngừng:  

“Tôi cũng không chắc nữa.”  

Anh lắc đầu lần nữa, giọng khàn khàn:  

“Tôi hiểu, em ấy không muốn làm bạn với tôi. Nhưng tôi thật sự không biết em ấy còn cảm giác gì với tôi không. Em ấy lạnh lùng như một người xa lạ vậy.”  

Lâm Tiêu chống tay lên sofa, ngồi thẳng dậy, định rót thêm rượu nhưng chai đã cạn. Anh định gọi phục vụ thì bị Trần Hạ Hòa ngăn lại.  

“Cậu say đến mức này rồi còn uống cái gì nữa? Dậy đi, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”  

Trần Hạ Hòa định kéo Lâm Tiêu đứng lên, nhưng anh khăng khăng không chịu, lại ngả người vào sofa:  

“Về làm gì? Cậu tự về đi.”  

Trong mắt Trần Hạ Hòa, Lâm Tiêu luôn là một người bình tĩnh, lý trí, bất kể vấn đề gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết nhanh chóng. Hắn chưa từng thấy bạn mình gục ngã như thế này.  

Nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc Lâm Tiêu ở đây, đành ngồi lại một lát chờ anh say mèm rồi mới thanh toán, nhờ nhân viên phục vụ giúp đưa Lâm Tiêu ra taxi.  

Lâm Tiêu say đến mức như một đống bùn nhão, may mà không quậy phá, chỉ yên lặng nằm nửa người trên ghế sau, cũng không có dấu hiệu buồn nôn. Điều này khiến Trần Hạ Hòa nhẹ nhõm đi phần nào.  

Nhưng khi đến trước khu chung cư, hắn mới nhớ ra một chuyện quan trọng, tòa nhà cũ kỹ này không có thang máy.  

Nhìn lên căn gác nhỏ tận tầng 5, Trần Hạ Hòa thầm nghĩ lần này phiền phức rồi. Lâm Tiêu cao hơn hắn cả một cái đầu, làm sao một mình có thể lôi được người lên?  

Ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở căn phòng đối diện của Lục Tuyết Minh, đèn vẫn sáng.  

Nhớ đến Lâm Tiêu say khướt, hắn bỗng nảy ra một ý tưởng không tệ. Hắn có thể gọi Lục Tuyết Minh xuống giúp đỡ, tiện thể nói cho y biết Lâm Tiêu uống say là vì y, còn có thể thăm dò phản ứng của y nữa.  

Lục Tuyết Minh hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra ở tầng dưới. Khi Trần Hạ Hòa gõ cửa, y vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn nhỏ nước.  

Nghe nói Lâm Tiêu say đến bất tỉnh, đang nằm gục ở cầu thang, Lục Tuyết Minh liền nghĩ đến chuyện ban sáng.  

Nhưng chẳng phải chỉ vì muốn làm bạn với mình mà bị từ chối thôi sao, làm sao có thể vì lý do đó mà uống đến mức này?  

Y không tin lời của Trần Hạ Hòa. Thấy vậy, Trần Hạ Hòa không giải thích thêm, dứt khoát kéo tay y đi xuống.  

Lục Tuyết Minh cố gắng giằng ra nhưng sức của Trần Hạ Hòa mạnh hơn y nhiều. Không muốn làm ồn đến các giáo viên khác, y đành miễn cưỡng đi theo.  

Khi nhìn thấy Lâm Tiêu thực sự đang nằm sóng soài dưới chân cầu thang không còn chút hình tượng nào, y mới chịu tin là anh thật sự đã say. Y vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK