Thấy y không né tránh, Lâm Tiêu khẽ tách ra một chút. Nhưng khi nhìn rõ đôi mắt thất thần kia, anh lập tức cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi y, rồi dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng ra, tiến sâu vào trong.
Đã quá lâu rồi y không hề trải qua một nụ hôn như thế này.
Tiếng tim đập dồn dập vang vọng trong đầu, khiến Lục Tuyết Minh không thể nghĩ thêm gì nữa. Trước mắt là hàng mi dài của Lâm Tiêu gần trong gang tấc, hơi thở phảng phất mùi rượu của anh dần dần tràn vào khoang mũi. Đầu lưỡi trong miệng trơn trượt mềm mại khiến y như say, vô thức phối hợp với sự chiếm đoạt của anh, thậm chí còn bật ra những tiếng rên khẽ đầy thỏa mãn.
Âm thanh lâu rồi không nghe thấy, tựa như tiếng mèo kêu ấy chạm đến ký ức của Lâm Tiêu. Những cảm xúc bị kìm nén quá lâu giống như hơi nước sôi trào, gần như không thể khống chế được nữa. Lâm Tiêu một tay ôm lấy eo y, một tay giữ chặt sau gáy, muốn làm sâu thêm nụ hôn này. Nhưng đúng lúc ấy, phía cổng sân lại vang lên tiếng nói chuyện.
Vốn dĩ đang hoàn toàn chìm đắm, Lục Tuyết Minh chợt bừng tỉnh, lập tức đẩy Lâm Tiêu ra. Y nghe thấy tiếng nói chuyện là của hai giáo viên cùng sống trong tòa nhà, nghĩ đến dáng vẻ mập mờ của cả hai khi cùng ngồi trên xích đu, liền tránh bàn tay Lâm Tiêu đang đưa tới, nhanh chóng lẻn về phía cầu thang.
Ánh sáng từ đèn đường trong sân khá mờ, hai giáo viên kia không nhìn thấy Lục Tuyết Minh, nhưng lại thấy Lâm Tiêu đứng dậy đuổi theo y.
Một trong hai người có tuổi hơn, gọi Lâm Tiêu lại nói gì đó mà Lục Tuyết Minh không nghe rõ. Lúc này, tim y đập như muốn nhảy khỏi lồ.ng ng.ực, đầu óc vừa nóng vừa căng. Điều tệ hại nhất là ngay cả bước đi cũng không được thoải mái. Dù không cúi xuống nhìn, y cũng biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không thể để người khác phát hiện.
May mắn là khi lên lầu, y không gặp thêm ai. Về đến nhà, y lao thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước, vốc nước tạt lên mặt. Mãi đến khi cảm giác nóng rực trong người dịu đi, y mới đứng thẳng dậy, nhìn vào hình ảnh bản thân nhếch nhác trong gương.
Vừa nãy y thật sự điên rồi, lại có thể cùng Lâm Tiêu hôn nhau ở một nơi như vậy. Nhưng nhìn vào đôi môi hơi sưng lên trong gương, cơ thể y lại không kiềm được mà nhớ đến nụ hôn ấy.
Y đưa tay che mặt, làn da dưới lòng bàn tay vì hồi tưởng lại cảm giác ấy mà bắt đầu nóng lên lần nữa. Nếu vừa rồi không bị ai quấy rầy, thì bọn họ…
Lục Tuyết Minh không dám nghĩ tiếp, định tắm nước lạnh để bình tĩnh lại. Kết quả là khi vừa c.ởi đồ được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Là Lâm Trĩ Ngu gọi đến, hỏi y có muốn đón Điềm Đậu không, vì cậu đang tiện đường ở chỗ ông chủ Quý lấy thức ăn cho chó.
Vốn dĩ Lục Tuyết Minh đã định ăn tối xong sẽ đi đón Điềm Đậu về, nhưng sau đó lại bị Lâm Tiêu làm rối loạn tâm trí, thế mà quên mất chuyện này.
Y nói được, sau khi cúp máy liền mở WeChat ra xem, không thấy Lâm Tiêu nhắn tin đến.
Y bước đến bên cửa sổ, vén một góc rèm nhìn xuống, thấy Lâm Tiêu vẫn còn đứng trong sân nói chuyện với thầy giáo kia.
Y vào phòng tắm rửa, đợi khi tóc đã sấy khô được một nửa thì Lâm Trĩ Ngu lại gọi đến, nói rằng mình đã ở ngay trước cửa nhà anh.
Lục Tuyết Minh mở cửa, thấy Lâm Trĩ Ngu chỉ đưa Điềm Đậu cho mình, bèn hỏi: “Cậu không vào chơi à?”
“Muộn rồi, sáng mai tôi còn có việc.” Lâm Trĩ Ngu đáp.
Y gật đầu, vừa định nói “cậu đi đường cẩn thận”, thì nghe Lâm Trĩ Ngu tiếp lời: “Tôi gặp Lâm Tiêu ở dưới lầu với thầy Mã, cậu gặp anh ấy chưa?”
Lục Tuyết Minh không biết phải nói thế nào về chuyện vừa xảy ra, chỉ đáp là chưa gặp. Lâm Trĩ Ngu vỗ vai y, nói vài lời động viên rồi mới rời đi.
Y đóng cửa lại, Điềm Đậu ở trong lòng lâu ngày không gặp y, vừa được ôm vào đã không ngừng li.ế.m cằm Lục Tuyết Minh. Y xoa đầu Điềm Đậu, hôn nó mấy cái, sau đó lấy từ tủ lạnh một hộp sữa chua, xé nắp ra cho Điềm Đậu l.iế.m, rồi lại đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng.
Không biết thầy Mã đang nói gì với Lâm Tiêu mà hai người có thể trò chuyện lâu như vậy. Y đứng đó một lúc, Điềm Đậu lại chạy tới cọ vào chân y, nên y bế nó lên giường nằm xem TV.
Y chán chường lướt qua các kênh, chẳng tìm được chương trình nào muốn xem, liền lấy điện thoại ra chơi game. Kết quả, đánh liền hai ván đều thua, chẳng còn hứng thú chơi tiếp, y chuyển qua WeChat kiểm tra tin nhắn. Đến khi lướt hết cả những nhóm mua hàng nhàm chán nhất, kim đồng hồ đã chỉ hơn mười một giờ.
Điềm Đậu nằm trên bụng y ngủ say, Lục Tuyết Minh cũng thấy hơi buồn ngủ. Ngáp một cái, y lại quay sang nhìn về phía cửa sổ. Một lát sau, y nhẹ nhàng chuyển Điềm Đậu lên giường, vừa định đứng dậy thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Lâm Tiêu:
[Thầy Mã có việc muốn bàn với anh, không thể từ chối được. Bây giờ anh đi uống với thầy ấy một ly, em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé, được không?]
Ánh mắt y dừng lại ở dòng tin nhắn này, trong đầu mường tượng đến dáng vẻ dịu dàng của Lâm Tiêu khi gõ những dòng chữ ấy, hai má y lại bất giác nóng lên.
Y ngả người xuống giường, trở mình úp mặt vào gối. Rất nhanh sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lục Tuyết Minh quay mặt lại, dù tóc che khuất một phần tầm nhìn, nhưng y vẫn thấy rõ tin nhắn thứ hai.
[Anh yêu em. Tối nay ngủ thật ngon, mai anh tìm em nhé.]
Kèm theo tin nhắn này là một biểu tượng cảm xúc, đó là hình ảnh Điềm Đậu áp sát mặt mình vào má Điềm Phi cọ cọ.
Nhìn vẻ mặt đầy phóng túng và hưởng thụ của Điềm Đậu, Lục Tuyết Minh lại vùi mặt vào gối, nhưng không cách nào kiềm được khóe môi cứ muốn nhếch lên.
Thôi vậy, Điềm Đậu đúng là chẳng có tiền đồ gì, nhưng ai bảo nó lại cứ thích bám lấy Điềm Phi chứ.