• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dặn dò xong, bác sĩ để y tá dẫn Lâm Tiêu đi làm thủ tục. Làm xong mọi việc, anh quay lại thì thấy Lục Tuyết Minh đang dựa vào ghế nghỉ ngơi.

“Em thấy sao rồi?” Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ lên trán y.

Lục Tuyết Minh mở mắt, yếu ớt đáp: “Cũng ổn.”

Y tá cầm hóa đơn đến, nói với cả hai: “ Lục tiên sinh, bây giờ đi tiêm nhé. Anh có thể tự đi được không?”

Lục Tuyết Minh gật đầu, Lâm Tiêu đỡ y đứng lên, thấy y đi được hai bước mà vẫn loạng choạng, anh dứt khoát bế y lên, theo sau y tá đi về phía khu tiêm chủng.

Tựa vào vòng tay Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều so với lúc được bế vào bệnh viện. Cũng vì thế, y bắt đầu có đủ sức nghĩ đến những chuyện mà trước đó không nghĩ nổi.

Ví dụ, vừa nãy bác sĩ kiểm tra xong đã nói với y:

“Bạn trai cậu đi làm thủ tục rồi. Cậu cứ ngồi đây đợi, cậu ấy quay lại thì hai người có thể đi tiêm.”

Bác sĩ đâu thể tự tiện xác nhận rằng Lâm Tiêu là bạn trai y mà không hỏi qua. Điều này chỉ có thể là do chính Lâm Tiêu đã nói như vậy.

Bạn trai ư?

Lục Tuyết Minh tựa vào vai Lâm Tiêu, trong lòng nghĩ rằng nếu hôm nay không có anh ở đây, y sẽ lại như mọi khi một mình đi đến bệnh viện, rồi đăng ký xếp hàng chờ khám, rồi đi nộp tiền, tiêm thuốc, truyền dịch và lấy thuốc.

Mặc dù rất vất vả, nhưng y đã quen với việc tự mình lo liệu. Trước khi Lâm Tiêu quay lại, y thực sự đã quen với điều đó rồi.

Y nhìn qua mái tóc sau đầu Lâm Tiêu. Vì vội vã ra ngoài tìm y, mái tóc đuôi ngựa vốn luôn gọn gàng giờ chỉ được buộc qua loa hai vòng bằng dây chun, chúng rối tung lên, thậm chí có một lọn tóc rơi xuống vai, bị gương mặt của y đè lên.

Y nhẹ nhàng gạt lọn tóc ấy ra, trong đầu nghĩ lát nữa khi tiêm thuốc sẽ bảo Lâm Tiêu đi vào nhà vệ sinh buộc lại tóc, tiện thể cũng có thể đuổi anh ra ngoài một chút.

Không biết Lâm Tiêu có còn nhớ y sợ tiêm hay không, nhưng y đã không còn là Lục Tuyết Minh của hồi chưa đầy 20 tuổi nữa rồi. Giờ đây, y không thể vô tư bộc lộ nỗi sợ tiêm như trước kia được.

Lâm Tiêu đặt y xuống bàn tiêm, đưa hóa đơn cho y tá, đứng nhìn đối phương lấy thuốc từ tủ kính, rồi mang kim tiêm dùng một lần cùng đồ sát trùng đến.

Y tá yêu cầu Lục Tuyết Minh kéo quần phía bên phải xuống, nhưng y không động đậy, quay sang nói với Lâm Tiêu:

“Anh ra ngoài buộc lại tóc đi, rối tung hết cả rồi.”

Lâm Tiêu đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt. Đôi mắt ấy nhìn y, ánh lên vẻ dịu dàng: “Anh ở đây với em.”

Lục Tuyết Minh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm vào lòng, thì thầm bên tai:

“Trước đây em rất sợ tiêm, em từng nói cảm giác đó thật khó chịu. Nếu bây giờ vẫn sợ thì để anh ở đây cùng em, còn nếu không sợ nữa thì càng không cần đuổi anh đi.”

Những lời này trực tiếp chặn đứng đường lui của Lục Tuyết Minh. Y cắn môi, y tá thì đang đứng ngay bên cạnh quan sát, nếu y cứ khăng khăng đòi Lâm Tiêu ra ngoài thì e rằng sẽ càng mất mặt hơn. Lục Tuyết Minh đành phải từ bỏ, để Lâm Tiêu kéo áo mình lên, rồi cởi nút và k.éo kh.óa quần, để lộ chiếc qu.ần l.ó.t đen bên trong.

Y cảm thấy rất ngại, định dùng tay che lại, nhưng không ngờ Lâm Tiêu còn nhanh hơn. Anh lập tức đứng chắn gi.ữa hai chân y, dùng cơ thể mình che chắn, sau đó vòng tay qua eo y, kéo phần quần bên phải xuống một đoạn.

Đây là một tư thế ôm, cằm Lục Tuyết Minh tựa trên vai Lâm Tiêu, ánh mắt dừng lại ở dãy cờ lưu niệm treo trên tường đối diện, tim đập càng lúc càng nhanh.

Lục Tuyết Minh căng thẳng không chỉ vì những gì Lâm Tiêu đã làm trước đó, mà còn vì hành động của y tá khi cầm bông tẩy trùng lau vào mông y.

Y thật sự rất sợ tiêm, mặc dù y có thể kiểm soát không để mình cử động lung tung, nhưng cảm giác căng thẳng và lo lắng thì không thể nào kiềm chế được.

Sau khi y tá sát trùng xong, trong vài giây chờ đợi kim tiêm, Lục Tuyết Minh nghiến chặt răng, thậm chí không dám thở.

Ngón tay mang găng cao su ấn vào vị trí sẽ tiêm, y nghe thấy tiếng y tá nhẹ nhàng nói: “Thả lỏng đi.”

Lục Tuyết Minh nắm chặt vạt áo Lâm Tiêu, các ngón tay co lại thành nắm. Y cố gắng trấn tĩnh, nhưng khi kim tiêm đâm vào, cơn đau khiến y phải nhíu chặt mày lại.

Lâm Tiêu đang nhìn y tá tiêm, cảm nhận được cơ thể trong lòng mình đột nhiên căng cứng, liền quay mặt lại, hôn nhẹ lên tai Lục Tuyết Minh, rồi thì thầm: “Ngoan nào, thả lỏng ra, không thì sẽ đau hơn đấy.”

Lục Tuyết Minh chăm chú nhìn vào dòng chữ trên một tấm cờ lưu niệm. Đây là cách y thường dùng để phân tán sự chú ý khi tiêm, nhưng hôm nay chẳng có tác dụng. Vì cảm giác Lâm Tiêu hôn lên tai y từng chút một quá rõ ràng, hơn nữa cái ôm này cũng khiến y nhớ lại cảnh tượng trong đầu mình tối qua khi đang làm chuyện đó.

Y miên man nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm đó, đến mức ngay cả khi kim tiêm được rút ra cũng không hề hay biết. Cho đến khi một miếng bông lạnh được ấn vào chỗ đau nhức, y mới nghe thấy y tá nói với Lâm Tiêu: 

“Giúp cậu ấy giữ trong ba phút rồi mới thả ra.”

Lâm Tiêu đáp vâng, kéo quần của y lên một chút, vẫn giữ nguyên tư thế ôm y không nhúc nhích.

Lục Tuyết Minh cũng không động đậy. Mặt y nóng bừng, lúc nãy vì căng thẳng mà cứ nghiến răng suốt, giờ lại cảm thấy đầu hơi choáng. Y không muốn để Lâm Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này, liền tựa vào vai anh để nghỉ ngơi. Mãi đến khi Lâm Tiêu gỡ bông ra, định giúp y mặc lại quần, y mới tách ra.

Y muốn tự mình làm, nhưng khi đưa tay kéo khóa quần, tay hai người vô tình chạm vào nhau. Lâm Tiêu thoáng chạm đến chỗ ấy của y.

Dù chỉ là vô tình, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn bối rối quay mặt đi, không dám cử động lung tung nữa.

Sau khi mặc quần xong, Lâm Tiêu lại bế y đến khu truyền dịch, đỡ y ngồi xuống ghế rồi đi tìm y tá. Rất nhanh sau đó, anh quay lại cùng với y tá.

Bác sĩ kê cho Lục Tuyết Minh một chai dung dịch dinh dưỡng nhỏ, chỉ cần truyền khoảng một tiếng là xong. Khi y tá chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh y, chạm tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, hỏi y cảm thấy thế nào rồi.

Y vẫn hơi choáng, nhưng không khó chịu như trước nữa, liền đáp: “Tôi không sao rồi, anh đi ăn chút gì đi.”

“Anh sẽ ở đây với em.” 

Lâm Tiêu đặt tay y vào lòng bàn tay mình, năm ngón tay khép lại siết chặt, rồi nhìn vào mắt y, nói: “Tối qua thấy em vẫn khỏe mà, sao đột nhiên lại sốt vậy?”

Lục Tuyết Minh vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nghe Lâm Tiêu hỏi vậy, hình ảnh tối qua lại ùa về. Nghĩ đến chuyện người từng chỉ xuất hiện trong tâm trí mình giờ đây đang ngồi ngay bên cạnh, còn nắm lấy tay mình, tim y bất giác đập loạn nhịp.

Cũng may vì sốt mà gò má y đã đỏ sẵn, không lo bị lộ. Y đáp: “Không có gì đâu, chỉ là nhiệt độ điều hòa chỉnh thấp quá thôi.”

Lời giải thích này rất hợp lý, Lâm Tiêu liền dặn dò: “Vậy sau này lúc ngủ đừng chỉnh thấp như thế nữa.”

Nói đến nhiệt độ điều hòa, Lâm Tiêu là người thiếu thuyết phục nhất. Bởi anh vốn thích chỉnh điều hòa xuống 22 độ khi ngủ, mà cơ thể lại dễ bị sốt. Trước đây khi còn ở bên nhau, Lục Tuyết Minh đã nhắc nhở anh không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn chẳng chịu nghe.

Giờ nghe anh nói vậy, Lục Tuyết Minh không khỏi muốn phàn nàn đôi câu, nhưng vừa định mở miệng thì lại thấy ánh mắt anh đầy lo lắng nhìn mình: “Sau này nếu thấy không khỏe thì phải nói với anh ngay. Hôm nay nếu anh không hỏi, có phải em định tự mình đến bệnh viện không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK