Lục Kim An thấy vậy, cũng đưa đâu ra, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ chờ mong: "Yêu thúc, cháu cũng muốn xoa đâu."
Lục Yến Từ chỉ ném cho nó nửa cái bánh bao: "Ăn nhanh đi."
Lục Kim An không vui hừ hừ: "Yêu thúc thiên vị, cháu đúng là đứa trẻ đáng thương không ai thương không ai yêu mà!"
Nói xong, lại tủi thân nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: "Thím nhỏ ơi, thím quản Yêu thúc đi, chú ấy quá đáng quá rồi. Sau này các người sinh con chắc chắn còn đáng thương hơn cháu."
Tống Duệ Nguyệt hối hận vì đã không dùng băng dính dán cái miệng nhỏ của Lục Kim An lại.
Lục Yến Từ cười lạnh: "Cháu nghĩ nhiều rồi, con của chú với thím nhỏ cháu sẽ không đáng đánh như cháu đâu."
Tống Duệ Nguyệt:...
Đại Hắc, Tiểu Thẩm trong lòng thầm giơ ngón tay cái, đoàn trưởng đúng là lợi hại!
Ăn xong, mấy người liền đến cửa hàng cung ứng tiêu dùng mua đồ, lúc vào Lục Yến Từ nghĩ đến mấy món đồ hành lý của cô chỉ cần một tấm vải là có thể gói lại, lại nhìn cửa hàng cung ứng tiêu dùng, thật sự là cái gì cũng phải mua.
Bề ngoài Tống Duệ Nguyệt nhìn cũng thật sự nghèo, ngoài hai bộ quần áo để thay và đôi giày vải màu vàng trên chân thì chỉ có khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và bình đựng nước lấy từ trong không gian.
Lúc trước ở Chương Thành mua vải, cô giặt xong cũng không kịp may quần áo, đợi đến thôn rồi thì cô có thể tự may, chỉ là không có máy khâu.
Nghĩ đến đây, cô liền nghĩ không biết có nên vào không gian lấy ra một chiếc máy khâu và máy vắt sổ kiểu cũ hiệu Bướm hay không, đến lúc đó chỉ cần nói là mình đi mua ở cửa hàng bách hóa là được, thế là cô xoa xoa lòng bàn tay, nói hết những thứ mình muốn, không lâu sau, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, biết là không gian bên kia đã lấy những thứ mình muốn ra rồi.
Lúc này cũng không có cách nào vào xem, chỉ có thể đè nén tâm trạng kích động, mua những thứ cần mua trước.
Thùng gỗ, chậu gỗ những thứ này cửa hàng cung ứng tiêu dùng đều có, Lục Yến Từ cũng mua hai cái, còn mua cho cô một cái chậu ngâm chân sâu hơn, nói là làm việc mệt cả ngày, tắm xong có thể ngâm chân, người sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Duệ Nguyệt lại mua thêm hai cái chậu đựng cơm và mấy bộ bát đũa, còn nồi niêu xoong chảo, d.a.o thớt những thứ này cô không mua, vì Lục Yến Từ nói nhà mà họ sẽ đến ở nhờ đã có sẵn, đến lúc đó bỏ ra chút tiền dùng chung là được, cô thấy như vậy cũng tốt.
Tiếp theo là ủng đi mưa, mua loại cao nhất, loại trùm qua đầu gối, còn mua cho cô một chiếc nón lá để che nắng, Tống Duệ Nguyệt thấy người dân ở đây đều đội loại mũ này, loại mũ này không chỉ có thể che nắng mà còn có thể che mưa.
Sau đó lại mua bình đựng nước nóng, mua bông, vải, thấy có giày vải cũng chọn mua hai đôi...
Thực ra cô không cần mua những thứ này, vì trong không gian có đầy đủ nhưng cô không thể nói, hơn nữa có người nào đó kéo cũng không kéo được, cái thế kia, nếu như trong tay có đủ phiếu và tiền, ước chừng có thể dọn sạch cửa hàng cung ứng tiêu dùng.
Mấy nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung ứng tiêu dùng vừa ghen tị vừa thèm thuồng nhưng nghĩ lại thì cô gái kia xinh đẹp như vậy, khuôn mặt đẹp hơn cả minh tinh trong phim không biết bao nhiêu lần, nếu là họ, cũng phải hết lòng hết dạ yêu thương chiều chuộng.
Tóm lại là người so với người, tức c.h.ế.t người!
Ra khỏi cửa hàng cung ứng tiêu dùng, mấy người đều xách đầy tay đồ, ngay cả Lục Kim An cũng không thoát, ôm mấy cục xà phòng chạy theo sau.
Lục Yến Từ còn muốn đến cửa hàng lương thực, nhưng bị Tống Duệ Nguyệt ngăn lại.
"Đợi đến làng, tôi sẽ lấy tiền đổi lương thực với trưởng thôn hoặc dân làng, mua thêm nữa, xe còn đủ chỗ chở người không?" Tống Duệ Nguyệt nghĩ thầm số lương thực trong không gian, cô có thể ăn được mấy năm.
Lục Yến Từ nghĩ cũng phải, mới thôi, lại nhắc cô có muốn gửi điện tín báo bình an về Chương Thành không.