Cô thì đi chuẩn bị khuôn đựng, khuôn này là cô nhờ người trong không gian lấy về, vì tần này nấu nhiều đường đỏ nên lấy bốn bộ khuôn, cô còn lấy thêm một ít cánh hoa hồng nhung đen rải ở dưới cùng. Một nhóm người làm việc tăng ca đến hai ba giờ sáng mới nấu xong đường đỏ thành cát, đổ vào khuôn. Hà Tú Anh và Tằng Thu Nguyệt nhìn thấy tớp cánh hoa bên dưới còn thấy tạ tâm mãi.
Tống Duệ Nguyệt nói đợi làm xong, lúc đó sẽ chia cho mỗi người hai cân đường đỏ, sau đó lại giữ họ lại ăn đêm, làm một chậu đậu cô ve hấp thịt rất to, thêm mỗi người một bát lớn mì trứng.
Thịt hấp đã hấp trong nồi từ lâu, lại đun một nồi nước lớn trên bếp bên ngoài, luộc mấy cân mì xuống.
Tằng Thiết Đầu và mấy người thấy trong nồi nấu đường còn dính ít xi-rô đường, thấy tiếc nên lại đun thêm chút nước, nấu tan xi-rô đường, mỗi người còn uống một cốc nước đường đỏ to, liên tục kêu sướng.
DTV
Tống Duệ Nguyệt bảo họ ngày mai hết giờ làm vẫn phải tiếp tục đến, dù sao thì hai nghìn cân mía mới làm được một phần ba, còn nói ngày mai sẽ mời họ ăn thịt lợn đầu kho, ngỗng kho...
Vốn dĩ mọi người đều mệt mỏi nhưng sau khi ăn một bữa như vậy thì phấn chấn hẳn lên, lại nghe nói ngày mai còn có thịt lợn đầu và ngỗng kho thì càng vui mừng hơn, liên tục nói tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-274.html.]
Trên đường về, Hà Bảo Trụ nhìn mọi người nói: "Hôm nay làm việc ở nhà Tống trí thức, về sau ai cũng không được nói, ăn gì cũng không được nói, ngày mai vẫn là mấy chúng ta đến, đừng gọi thêm người nữa, hiểu không?"
Tằng Thiết Đầu, Hà Lương Lài là những người hiểu Tống Duệ Nguyệt nhất, không cần Hà Bảo Trụ nói cũng hiểu, Tằng Lãng Đầu và anh em họ Tằng Nguyên Văn khi được Hà Bảo Trụ gọi đến thì đương nhiên cũng không phải là người ngu ngốc, lập tức hiểu ra, cũng gật đầu bảo đảm.
Tống Duệ Nguyệt rửa mặt xong về phòng, vẫn chưa thể ngủ mà vào không gian định tiếp tục viết kế hoạch, nhưng phát hiện không có bàn, thế là xoa xoa lòng bàn tay, lại tìm đối diện xin bàn và ghế.Xin xong, lại có chút chột dạ nghĩ, lúc này đối phương hẳn là đang ngủ rồi? Hay là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Đang định rời khỏi không gian thì thấy trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế công thái học có bánh xe và một chiếc bàn gỗ siêu dài.Tống Duệ Nguyệt:... Thật đúng là có cầu ắt có cung!
Tống Duệ Nguyệt thức trắng một đêm, cuối cùng cũng viết xong kế hoạch nhưng để đẹp hơn, cô định dành thêm chút thời gian chép lại một bản, rồi mới nộp lên.Sáng sớm lại vội vàng mang chậu kẹo đó đến đội bộ, dưới sự giám sát của kế toán Hà, mỗi xã viên đến nhận dụng cụ đều được nhận hai viên kẹo, khiến Tằng A Ngưu đau lòng muốn chết.
Xã viên trong đội đang chuẩn bị nhận dụng cụ rồi ra đồng làm việc, nghe nói có kẹo miễn phí, nhìn thấy kẹo đẹp như vậy, ai mà không vui chứ?Có người thậm chí còn muốn lén về báo tin, gọi thêm nhiều người đến nhận kẹo.
Tống Duệ Nguyệt nhìn thấy nhưng không nói gì.