Cuối cùng, Tống Duệ Nguyệt vẫn đi giải quyết vấn đề sinh lý ở bụi lau sậy ven sông dưới sự hộ tống của Lục Yến Từ và Lục Kim An.
Cậu bé Lục Kim An cũng không chịu ngồi yên, đạp hai chân ngắn cũn, cũng muốn đi theo tè.
Nhưng bị Lục Yến Từ vô tình trấn áp và ra lệnh cho nó giải quyết tại chỗ.
Lục Kim An: "Tại sao? Chị gái đi tè một mình chắc chắn sẽ sợ, cháu phải đi cùng chị ấy, để cho chị ấy thêm can đảm."
Lục Yến Từ: "Cháu là con trai, cô ấy là con gái, hai người không thể cùng đi tè... đi vệ sinh được."
Lục Kim An: "Nhưng chúng cháu đã ngủ cùng nhau rồi."Lục Yến Từ: "Bắt đầu từ tối nay, cháu ngủ với chú."
Lục Kim An: "Không muốn, Yêu thúc là đàn ông thối, cứng ngắc, ôm không thoải mái chút nào, chị grái thơm mềm, ôm rất thoải mái."
DTV
Lục Yến Từ: Nói như thể bản thân mình không phải là đàn ông vậy và anh nghi ngờ thằng nhóc thối này cố tình chọc tức anh.
"Không muốn cũng phải muốn, con đã là một người đàn ông ba tuổi rồi, lớn thế này rồi mà còn ngủ với cô ấy, ra thể thống gì? Nói ra sẽ bị người ta cười cho rụng răng."
Mặc dù Lục Kim An rất tinh ranh nhưng nó không muốn bị người ta cười nhạo!
Vì vậy, đã bị chú út của mình lừa thành công.
Cậu bé buồn bã nói: "Được rồi, vậy cháu ngủ với chú."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-78.html.]
Tống Duệ Nguyệt đi không xa, nghe cuộc đối thoại của hai chú cháu, suýt nữa thì ngã xuống sông.
Lúc đi ra, mặt cô đỏ bừng không dám nhìn ai, trên đường về cũng không muốn nói chuyện với hai chú cháu mà vào nhà trực tiếp đóng sầm cửa phòng, đi ngủ.
Lục Yến Từ biết cô đang xấu hổ, anh bế Lục Kim An đang không muốn lên tầng hai.
Không lâu sau, Tiểu Thẩm cũng trở về, nói rằng Trần Dư Hoài bên kia chuẩn bị thẩm vấn suốt đêm, Lý Thắng Nam và Tiểu La còn chưa xem xong đèn lồng đã bị gọi về làm việc.
Có lẽ vì chuyện ồn ào buổi tối, Tống Duệ Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường mãi mà không ngủ được.
Vì vậy, ngày hôm sau vẫn bị Lục Yến Từ đánh thức.
Khi cô mơ màng mở cửa, cô thấy Lục Yến Từ đã mặc bộ quân phục bảnh bao đứng ở cửa.
Ngay lập tức, một cảm giác chấn động mạnh mẽ không thể nói nên lời ập thẳng vào đầu, tim đập thình thịch, cả người tỉnh táo hẳn.
"Bốn giờ rưỡi rồi, em thu dọn đồ đạc đi, năm giờ xuất phát." Lục Yến Từ thấy cô gái ngốc nghếch đứng ngây ra đó, vẫn chưa tỉnh ngủ, thì cố nhịn ý định muốn xoa đầu rối bù của cô, quay người đi vào bếp.
Tống Duệ Nguyệt ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch, đặt hành lý đã chuẩn bị từ lâu vào nhà chính, đang định đi vào bếp xem thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô nghĩ chắc là bà Chu, vội chạy ra mở cửa đúng là bà Chu, trên tay còn xách hai túi vải lớn.
"Tiểu Nguyệt à, các cháu chuẩn bị xong chưa? Hai túi này toàn đồ ăn thôi, bà làm hai lọ chao ớt, còn có hai gói cá khô nữa, đều làm xong rồi, chỉ cần lấy ra ăn thôi, còn có hai quả bưởi, là bà hái ở quê mang về, các cháu cầm theo ăn trên tàu, túi này là khoai lang lát, mơ tím sấy khô, táo mèo sấy khô, nếu cháu nhớ nhà thì lấy ra ăn, có thời gian thì nhớ viết thư về, để bà Chu biết cháu ở bên đó có khỏe không, báo bình an, biết chưa? Nếu đến Tết mà xin được nghỉ phép thì về thăm nhà, ngôi nhà này của cháu, bà và ông Chu ngày nào cũng sang xem, cháu cứ yên tâm."
Tống Duệ Nguyệt nghe bà Chu lải nhải nói, liên tục gật đầu ngoan ngoãn nhưng nước mắt cứ thế rơi lã chã, những món ăn bà Chu chuẩn bị, ngay cả bà cũng không nỡ ăn, giờ lại mang hết cho cô.
Lục Yến Từ đặt một bát lớn bánh nếp và trứng luộc đã làm xong vào hộp cơm, đậy nắp lại, xách hành lý đi ra, thấy Tống Duệ Nguyệt đang khóc ở đó, bà Chu cũng rưng rưng, anh đi tới: "Bà Chu, bà yên tâm, suốt dọc đường cháu sẽ chăm sóc cô ấy, đến đảo Nam Châu cháu cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy, sẽ không để người chịu ấm ức."