Lời này của cô không có vấn đề gì chứ nhỉ. Tăng Thiết Đầu vui vẻ gật đầu, tỏ ý sau này nhất định sẽ đi làm đúng giờ mỗi ngày, kiếm thêm công điểm, phấn đấu sớm ngày cưới được vợ.
Tống Duệ Nguyệt:... Được rồi, có chí hướng như vậy cũng tốt. Buổi tối, đợi Lục Kim An ngủ rồi, Tống Duệ Nguyệt cất máy khâu vào không gian, chuẩn bị may cho Lục Kim An vài bộ quần áo. Quần áo trẻ em dễ may, không gian tại không có tốc độ thời gian, cô không biết mình đã ở trong đó bao lâu, chỉ may cho đứa nhỏ một chiếc quân yếm bò, một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ, một chiếc áo khoác nhung kẻ màu kaki, tại may cho nó một chiếc mũ tròn nhỏ bằng vải bò, một chiếc túi đeo chéo nhỏ bằng vải bò ba ngăn.
May xong, lại mang máy khâu ra khỏi không gian, thời gian cô vào cũng gần bằng thời gian cô ra nhưng đã mệt đến nỗi cô không phát hiện ra tay mình đã bị bỏng mấy lần, mà gối đầu ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô dậy cũng muộn hơn bình thường, mặt trời đã chiếu vào trong cửa sổ mới tỉnh dậy.
Nhìn sang bên cạnh, không thấy bóng dáng Lục Kim An đâu, có lẽ là dậy sớm ra ngoài chơi rồi.
Cô lại nhìn vào máy khâu, những bộ quần áo may hôm qua đều không thấy đâu, nghĩ là đứa nhỏ nhìn thấy rồi mang ra ngoài khoe với bà.
DTV
Đợi cô ra khỏi phòng thì đúng là như vậy, đứa nhỏ mặc bộ quần áo mới, đầu đội một chiếc mũ tròn nhỏ bằng vải bò, đeo một chiếc cặp sách nhỏ, dễ thương đến mức muốn tan chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-223.html.]
Bà Tằng cũng thích nhìn Lục Kim An mặc bộ quần áo này, đôi mắt không rời khỏi đứa nhỏ.
"Ôi chao, An An thật đẹp trai. Ra ngoài thế này chắc phải khiến không ít người ghen tị c.h.ế.t mất."
Tống Duệ Nguyệt tỏ ý vô cùng đồng tình.Cô may cho Lục Kim An bộ quần áo này, chính là kiểu búp bê rất thịnh hành ở đời sau, hơn nữa, đứa nhỏ này thực sự rất đẹp trai, trắng trẻo, mắt to tròn, lông mi còn dày và cong, ngũ quan cũng tinh xảo, ban đầu mặc những bộ quần áo trên người mình, sau đó Lục Yến Từ đi chợ bách hóa mua cho nó hai bộ để thay nhưng đến đây rồi, chỉ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo đó, lâu dần cũng thấy chán.Có lẽ là kiếp trước cô không thể sinh con của mình, lại đặc biệt thích trẻ con, nhìn thấy đứa trẻ dễ thương và thông minh như Lục Kim An, cô không có sức đề kháng.Bây giờ lại không thể tùy tiện muốn mua gì thì mua, may mà trong không gian có nhiều vải, cô trực tiếp tự tay làm.
Ăn mặc như vậy đưa ra ngoài, không phải sẽ khiến một đám người ghen tị c.h.ế.t sao!"Một lát nữa mặc bộ này theo Yêu thẩm ra đồng làm việc, được không?"
Nhưng Lục Kim An lại quả quyết lắc đầu: "Không được, cháu phải thay quần áo ra, cất đi."Tống Duệ Nguyệt tưởng nó là vì quần áo quá đẹp, không nỡ mặc nhưng cô đã làm thì phải để nó mặc vào ngay, rồi cô mới có thể đưa ra ngoài khoe con được chứ!
Sao có thể không mặc? Phải mặc."Không sao, hai ngày nữa thím lại may cho cháu mấy bộ, để cháu mỗi tuần có thể thay đổi, được không?" Tống Duệ Nguyệt bèn đưa ra lợi ích lớn hơn để dụ dỗ đứa nhỏ.Lục Kim An nghe nói còn có quần áo mới, chạy đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt ôm chặt lấy chân cô: "Yêu thẩm, cháu yêu thím nhất! Thím vẫn làm vợ cháu đi! Đừng làm vợ Yêu thúc nữa."
Tống Duệ Nguyệt:... Được rồi, cái gọi là vợ của cháu thực ra chỉ là một công cụ thôi nhỉ!
"Lời này cháu chỉ được nói trước mặt thím thôi, chỉ để thỏa mãn cơn thèm là được rồi ha, để Yêu thúc của cháu nghe thấy, m.ô.n.g cháu sẽ bị đánh sưng lên mất."
Tống Duệ Nguyệt xoa xoa đầu đứa nhỏ, rồi đi đánh răng rửa mặt.