Tống Duệ Nguyệt suýt nữa thì bật cười, nhóc con này cũng biết mất mặt à! "Được rồi, chúng ta không chơi nữa, về thôi. " Lục Kim An vẫn chưa chơi đủ, tại nhìn mấy đứa bạn nhỏ cũng chưam chơi đủ, thế là nói: "Ngày mai cháu đi làm cùng Yêu thẩm, chúng ta tại chơi cùng nhau, được không?”
Mấy đứa trẻ lần đầu tiên chơi b.ắ.n bi, vui lắm, nghe nói ngày mai còn được chơi cùng đứa brạn nhỏ đến từ thành phố này, đứa nào cũng vui vẻ nhảy cẫng lên.
Tống Duệ Nguyệt:... Không phải, tôi có nói là sẽ đưa cháu đi làm cùng đâu?
Lục Kim An lại nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: u"Yêu thẩm, ngày mai thím dậy nhất định phải gọi cháu dậy."
Tống Duệ Nguyệt trợn mắt, nhóc con này thật biết sắp xếp cho cô rõ ràng!
Bà Tằng ở bên cạnh giúp Lục Kim An nói: "Không sao, ngày mai cháu cứ đi làm như thường, đợi nó dậy, bà đưa nó ra ruộng tìm cháu cũng được."
Tống Duệ Nguyệt thầm nghĩ bà cứ chiều nó đi, bà nội ruột của nó chắc cũng không chiều nó đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-173.html.]
Tống Duệ Nguyệt đoán đúng rồi!
Nhà họ Lục không thiếu gì nhất chính là cháu trai, bà nội Ôn Hội Ninh muốn sinh một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, kết quả sinh mãi sinh ra bốn đứa đều là con trai, được rồi, mình không sinh được con gái, vậy thì mong con trai con dâu có thể sinh cho mình một đứa cháu gái, kết quả, ba đứa con trai đầu đều đã sinh nhưng lại sinh cho bà sáu đứa cháu trai.Bà nội Ôn Hội Ninh tức lắm! Thậm chí còn ghét cả chồng mình, trách chồng mình không tốt, khiến mấy đứa con trai cũng không sinh được con gái, bây giờ, bà chỉ mong đứa con trai thứ tư tìm được một người vợ, có thể sinh cho bà một đứa cháu gái ngoan ngoãn.
DTV
Lục Bỉnh Văn:... Chẳng lẽ ông không muốn sinh con gái sao? Sinh ra bốn đứa con trai, đứa nào cũng đến để đối đầu với ông, đặc biệt là đứa thứ tư, tức c.h.ế.t ông.Nhưng, con trai không sinh được con gái thì liên quan gì đến ông?
Trong lòng tuy không hài lòng khi vợ đổ hết trách nhiệm lên đầu mình nhưng cũng không dám phản bác.Chỉ có thể một mình ngồi đó ấm ức.
"Này, ông nói xem, gửi những thứ này đi có an toàn không? Có bị thất lạc không? Thằng cả còn nói sẽ gửi một số đặc sản từ Đông Bắc về, bảo tôi gửi cùng cho vợ thằng tư.”Ôn Hội Ninh chưa từng gặp Tống Duệ Nguyệt, cũng không biết cô trông như thế nào nhưng chỉ dựa vào việc cô bất chấp nguy hiểm theo dõi bọn buôn người, cứu đứa cháu nhà họ Lục, lại không chêthằng tư tuổi đã cao, bằng lòng hạ mình lấy anh thì cô chính là đại ân nhân của nhà họ Lục.
"Nếu Tiểu Nguyệt có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu gái thì tốt biết mấy! Tôi nói cho ông biết, tôi thấy Tiểu Nguyệt có duyên với nhà mình, ông thấy sao, chắc chắn con bé có thể sinh con gái, đúng không?"Ôn Hội Ninh bận rộn trong phòng khách, vừa dọn sính lễ, vừa mơ tưởng đến cảnh mình sắp được bế đứa cháu gái mềm mại, xinh đẹp và đáng yêu.
Hơn nữa, bà càng nói càng thấy linh cảm của mình không sai.Lục Bỉnh Văn nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được mà phản bác: "Thằng cả, thằng hai, thằng ba lấy vợ cũng đều nói như vậy nhưng bà xem, đều sinh sáu đứa con trai rồi, đâu thấy bóng dáng đứa cháu gái nào."
Ôn Hội Ninh tức đến trợn mắt vì lời nói mất hứng của chồng, liên tục khạc nhổ mấy tiếng: "Phỉ phỉ phỉ, ông không biết nói thì đừng nói, lần này Tiểu Nguyệt nhất định có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu gái."