Hay là thời gian hai bên không đồng bộ? A Tứ nghe nói còn được học cả toán thì cũng động lòng. "Lão đại, em có thể học toán cùng không?"
Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên, những gì em học sẽ phức tạp hơn nhiều, trong phạm vi 10, trong phạm vi 100… cho đến những phép toán khó hơn nữa, đến lúc đó chị sẽ dạy em hết, lão đại của em là học bá ở trường trung học số 1 Chương Thành, dạy hai đứa nhóc các em thì dư sức."
A Tứ nghe xong thì vui vẻ gật đầu, làm việc cũng hăng hái hơn.
Tống Duệ Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, liền dẫn hai đứa đến một bãi đất trống, viết mười chữ cơ bản nhất lên mặt đất, còn giảng giải cho chúng về sự tiến hóa của chữ Hán cổ.
Lục Kim An nghe rất say sưa, bởi vì Tống Duệ Nguyệt đã kể những chữ đó thành những câu chuyện nhỏ nhưng đến khi bảo nó cầm cành cây viết tên đất thì nó bắt đầu tười biếng. A Tứ nghe chuyện rất chăm chú, học cũng rất nghiêm lúc, lúc rảnh rỗi thì cầm cành cây tập viết trên mặt đất, còn Lục Kim An thì vừa viết vừa chơi, nhặt một đống cành cây ở đó để nghịch. Tống Duệ Nguyệt:... Cảm giác này giống như nhìn thấy con nhà người ta học giỏi và đứa con học đốt của mình vậy, ngứa tay muốn đánh đòn quá.
Lục Kim An có lẽ cảm nhận được nguy hiểm sắp ập đến, đột nhiên đứng dậy, nói muốn đi tiểu.
Tống Duệ Nguyệt: … Lừa già đi chợ hay đi tiểu.A Tứ vội vàng đứng dậy định dắt nó đi tiểu, kết quả tìm mãi mà không thấy khóa quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-226.html.]
Tống Duệ Nguyệt đi tới, chỉ vào chỗ quần của Lục Kim An: "Ở đây có khóa kéo, kéo xuống, lấy chim nhỏ của cháu ra ngoài rồi đứng tiểu là được."Lục Kim An vội vàng làm theo, vừa định lấy ra thì thấy Yêu thẩm vẫn đứng đó nhìn, nó dậm chân: "Yêu thẩm, thím quay đi, chim nhỏ của cháu chỉ được vợ được nhìn thôi."
Tống Duệ Nguyệt trợn mắt quay đi, trong lòng nghĩ nói như thể lúc tắm cô chưa nhìn thấy chim nhỏ của nó vậy, cô có hiếm khi nhìn đâu.Hừ, Lục Yến Từ nhà cô mới là đại bàng.
Hỏi cô làm sao biết được thì tất nhiên là lúc trêu chọc anh, anh có phản ứng, cô cảm nhận được rồi.Thôi, tự nhiên lại nhớ anh rồi.
Ngay lúc này, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên có cảm giác rất khó chịu… có người đang nhìn chằm chằm vào cô.Cô đột ngột quay lại, nhìn về hướng mang lại cho cô cảm giác khó chịu đó.
Ngay trên sườn đồi đối diện, có người đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như con rắn độc ẩn núp trong bóng tối, nguy hiểm và khiến người ta cảm thấy buồn nôn.Cô bình tĩnh nói nhỏ với A Tứ: "Giúp chị trông chừng Lục Kim An, chị đi một lát rồi về."
Tống Duệ Nguyệt nói xong, chậm rãi chui vào ruộng mía, cô vừa cúi xuống tìm một cây gậy vừa tay nhưng không dễ tìm, năm nay mọi người đều ra ngoài nhặt củi đốt, đừng nói là gậy, ngay cả cành cây nhỏ cũng bị người ta nhặt sạch mang về.Cô nghĩ đến cây gai mây hôm qua vẫn còn dùng tốt nên bước nhanh hơn, quả nhiên đến chân sườn đồi, có rất nhiều cây gai mây có gai, để không gây nghi ngờ cho người ở trên, cô vừa đi vừa hát.
Cô hái bốn cây gai mây dài, vặt hết lá, sau đó quấn lại với nhau, phần cầm trên tay thì nhổ hết gai, tùy ý vung vẩy, liền nghe thấy tiếng vo vo, chậc, còn mạnh hơn cả cây hôm qua.
DTV
Cô thấy một cây gai mây có lẽ vẫn chưa đủ, lại chuẩn bị đi lấy vài cành tre, thứ đó rất dai, đánh vào người cũng rất đau.