Cô đứng ở cửa, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng người đàn ông nữa thì mới quay người đóng cửa sân rồi vào phòng. Để tránh Lục Kim An trở về nhìn thấy mình từ trong không gian ra ngoài làm thằng bé sợ, cô tiện tay khóa luôn cửa phòng, như vậy khi có tiếng gõ cửa bên ngoài, cô cũng có thể kịp thời ra khỏi không gian. Vào không gian, Tống Duệ Nguyệt phát hiện trên đất lại có một cái hộp, lúc mở ra xem, bên trong là một tò giấy, cô cầm lên xem, đây là hỏi cô đối tượng tìm kiếm là ai? Có phải đã gả cho con trai của chủ nhiệm ủy ban G họ Lâu lúc trước không? Khuyên cô không thể vì trả thù nhà họ Trương mà lại đi lấy một tên khốn khác... đại loại như vậy.
Tống Duệ Nguyệt:... Này, người này đúng là điều tra chuyện của cô rõ như lòng bàn tay! Cô sờ sờ lòng bàn tay, nói với đối phương: "Tôi vẫn chưa kết hôn, đối tượng của tômi là một quân nhân, lúc trước tôi vì trốn tránh sự ép buộc của nhà họ Lâu mới phải lấy Trương Dục Sơ, cho nên, cả đời này đã được sống tại thì càng không thể lấy Lâu Dương Vân, trrước đó anh nói để tôi đi tìm một người, bây giờ có thể nói cho tôi biết là tìm ai không? Người đó ở đâu? Bây giò tôi đang là thanh niên trí thức ở đảo Nam Châu, không có lý do đặc biệt thì không thể tùy tiện rời khỏi đây, nếu người anh bảo tôi tìm ở quá xa, có lẽ tôi còn phải làm phiền đối tượng của tôi đi một chuyến." Không lâu sau, trong không gian tại xuất hiện tò giấy.
Cô lập tức cầm lên xem, trên đó viết: "Cô đang là thanh niên trí thức ở đảo Nam Châu? Nhưng mà đây cũng đúng là một cách thoát khỏi nhà họ Lâu, đối tượng của cô là quân nhân, có phải là đang đóng quân ở đảo Nam Châu không? Hai người quen nhau thế nào? Anh ta đối xử với cô tốt chứ?"
Tóm lại là không viết để cô đi đâu tìm ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-253.html.]
Tống Duệ Nguyệt đành phải kiên nhẫn tiếp tục nói: "Tôi ở Chương Thành đã cứu cháu trai của đối tượng tôi bị bọn buôn người bắt cóc, khi anh ấy từ đảo Nam Châu về Bắc Kinh thăm người thân thì biết được con trai út của anh trai mình mất tích, anh ấy đã lần theo dấu vết đến Chương Thành, rồi thông qua cục cảnh sát tìm được tôi, chúng tôi quen nhau như vậy, anh ấy tuy hơn tôi mười tuổi nhưng đối xử với tôi rất tốt."
DTV
Không lâu sau, tờ giấy lại xuất hiện, lần này nội dung trên đó khiến cô vô cùng kinh ngạc: "Đối tượng của cô có phải họ Lục, tên là Lục Yến Từ không, cháu trai của anh ấy có phải tên là Lục Kim An? Cô thực sự đã cứu Lục Kim An? Nó...nó vẫn ổn chứ?"
Tống Duệ Nguyệt đọc xong, nhất thời có chút kích động, cô sờ sờ lòng bàn tay nói: "Anh quen đối tượng của tôi? Còn quen cả Lục Kim An? Rốt cuộc anh là ai?"
Chỉ là, lần này đối diện vẫn không truyền giấy tờ qua nữa.
Tống Duệ Nguyệt tức giận dậm chân, khuôn mặt nhỏ phồng lên như con cá nóc, người đối diện này thật quá đáng.
Cô đành bắt đầu lục tung trong đống vải nhưng tìm mãi cũng không tìm được loại vải nào tốt để may vest, vì vậy cô lại sờ sờ lòng bàn tay: "Anh không chịu nói thân phận của mình, vậy thì anh đi tìm cho tôi ít vải may vest đi, tôi muốn may cho đối tượng của tôi hai bộ vest, đợi đến lúc tôi đi chụp ảnh cưới với anh ấy thì mặc, ôi, nếu tìm được vải may váy cưới thì càng tốt, tôi còn có thể tự may cho mình một chiếc váy cưới sườn xám kiểu Trung Quốc thật đẹp, đến lúc đó nhất định có thể khiến Lục Yến Từ mê mẩn."