Nơi này chỉ có đối tượng của Tống trí thức khi huấn luyện đặc biệt mới vào. Trần Ý ở đội Hải Giác cũng đã mấy năm rồi, vậy mà lại không có chút kiến thức thường thức này, thế mà đám một mình chạy lên núi. Ban đầu ông chỉ muốn khuyên bảo vài câu nhưng không ngờ vừa đứt lời, Trần Ý lại khóc thảm hơn.
Tằng A Ngưu:... Giống như ông bắt nạt cô ấy vậy, chuyện này, chuyện này là sao chứ! Cuối cùng Trần Ý vẫn không kể lại chuyện trên núi, vừa khó nói lại vừa sợ, trong lòng cô có một nỗi sợ không thể nói nên lời.
Buổi tối, Lục Yến Từ vừa kết thúc một ngày huấn tuyện trở về, định đến nhà ăn ăn cơm rồi đến nhà bên kia tăng ca tợp nốt ngói cho căn phòng cuối cùng, kết quả, anh còn chưa vào đến văn phòng thì đã bị nhân viên thông tin của văn phòng sư đoàn trưởng gọi lại. Nghe nói sư đoàn trưởng Tả tìm anh có việc, anh đổi hướng trực tiếp đi đến văn phòng sư đoàn trưởng.
Đến văn phòng, anh thấy sư đoàn trưởng Tả và chính ủy Thiệu đều ở đó, sắc mặt của cả hai đều có chút nghiêm trọng.
Lục Yến Từ đi vào, chào theo quân lệnh rồi mới nói: "Sư đoàn trưởng, chính ủy, có chuyện gì không?"
Sư đoàn trưởng Tả nhìn anh, lại trao đổi ánh mắt với chính ủy Thiệu, hai người là đồng chí lâu năm, chính ủy Thiệu chỉ cần một ánh mắt là biết ông muốn làm gì, cả người không khỏi tức giận.
"Yến Từ à! Chiều nay, đồn công an công xã Hòa Bình gọi điện đến..." Chính ủy Thiệu nói đến đây, có chút không biết nên nói tiếp thế nào. Nghe đến đây, Lục Yến Từ bỗng có một dự cảm không lành, anh hỏi: "Chính ủy, rốt cuộc là chuyện gì? Ông đừng có ấp úng nữa."
Chính ủy Thiệu ho hai tiếng, lại trừng mắt nhìn sư đoàn trưởng Tả rồi mới nói tiếp: "Họ nói Tống trí thức bị người ta bắt nạt ở đó nhưng đã bắt được người rồi, chỉ gọi điện đến xác nhận anh và Tống trí thức đã nộp đơn xin kết hôn chưa...chuyện cụ thể bên đó cũng không nói rõ ràng nhưng chúng tôi đã hỏi kỹ, hình như là đội trưởng của họ chạy đến kịp thời ngăn cản, không bị thiệt hại gì, cũng không bị thương."
Nghe xong, sắc mặt Lục Yến Từ lập tức trở nên lạnh lùng: "Sư đoàn trưởng, chính ủy, tôi sẽ đến đội Hải Giác ngay bây giờ."Sư đoàn trưởng Tả và chính ủy Thiệu nhìn ra ngoài trời: "Lúc này chắc không có thuyền qua đó đâu?"
"Tôi sẽ đến tìm lão Chu mượn thuyền." Nói xong, Lục Yến Từ bước ra ngoài. Sư đoàn trưởng Tả:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-184.html.]
"Này, không ngờ nhỉ! Thằng nhóc này cũng có ngày này. Nhìn nó lo lắng kìa, ông nói nếu đơn xin kết hôn không được chấp thuận, liệu nó có trực tiếp xin giải ngũ chuyển ngành không?"
DTV
Chính ủy Thiệu trừng mắt nhìn ông: "Ông đừng nói nữa."
Chỉ sợ tốt không linh, xấu lại ứng nghiệm.Là chính ủy, lại là người tận mắt chứng kiến Lục Yến Từ từ một người lính bình thường trải qua quá trình huấn luyện gian khổ không tưởng, chiến đấu dũng cảm trên chiến trường, mới được thăng lên vị trí hiện tại, đương nhiên ông hy vọng anh có thể vừa thành công trong sự nghiệp vừa hạnh phúc trong gia đình.
Khi Lục Yến Từ đến đội Hải Giác, trời đã tối, Tống Duệ Nguyệt vừa xào xong thức ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô chạy ra mở cửa thì liền ngây người."Anh... sao anh lại đến đây nữa?" Tống Duệ Nguyệt nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa, ngây ngốc hỏi.
Lục Yến Từ hít một hơi, trầm giọng hỏi: "Không muốn anh đến sao?"
Tống Duệ Nguyệt hừ một tiếng: "Anh đến có ích gì? Chỉ được nhìn chứ không được ăn, không được chạm vào, hừ!"
Lục Yến Từ:... Đột nhiên có một cảm giác khó tả!
Không biết những quân tẩu khác có giống cô không, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó?
Hơn nữa, không phải anh không cho, chẳng phải anh cũng sợ s.ú.n.g nổ, không thể kiểm soát được sao.
"Vào nói chuyện trước đã." Lục Yến Từ nhịn không được muốn ôm cô, yết hầu chuyển động, nhìn cô chằm chằm nói.
Tống Duệ Nguyệt bị anh nhìn đến phát ngượng, quay người đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Anh chưa ăn cơm phải không? Em sẽ xào thêm hai món nữa, cơm cũng nấu ít quá, anh ăn trước đi, em sẽ nấu thêm cơm."