Không ngờ mới ba năm trôi qua, giò cô đã trở nên xinh đẹp hơn cả mẹ cô, Cố Ngọc Khiết, Cố Ngọc Khiết, người phụ nữ mà Trương Chính Cương ông đã nghĩ đến cả đời, không ngờ bây giờ con trai ông cũng rơi vào tay con gái của Cố Ngọc Khiết. Phải nói rằng nếu Tống Duệ Nguyệt dối với Trương Dục Sơ là lạnh nhạt xa lánh thì đối với Trương Chính Cương là ghê tởm, bởi vì mỗi lần ông nhìn cô bằng ánh mắt đó, cô lại cảm thấy buồn nôn và ghê tởm từ tận đáy lòng. Vì vậy, khi cô đi tới, nhìn thấy Trương Chính Cương lại dùng ánh mắt như kiếp trước...
Không, thậm chí ánh mắt bây giò còn khiến cô ghê tởm hơn, Tống Duệ Nguyệt không còn nhẫn nhịn như kiếp trước nữa, mà cười lạnh nói: "Trương liên trưởng, tại sao ông lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?"
Trương Chính Cương nhìn khuôn mặt Tống Duệ Nguyệt, vẫn đang hồi tưởng lại thời trẻ, đột nhiên nghe thấy cô lạnh lùng chất vấn, ông sững sờ, rõ ràng là không ngờ cô lại hỏi thắng như vậy.
"Tiểu Nguyệt à! Cháu về rồi à! Chú đợi cháu lâu tắm rồi." Trương Chính Cương cười nói. Bà Chu ở bên cạnh nghe mà trợn mắt, đợi lâu tắm llà sao? Tổng cộng cũng không đến hai tiếmng. "Trương tiên trưởng, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy, tại saoông tại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?" Tống Duệ Nguyệt không tiếp lời ông ta, tại hỏi một tần nrũa.
Trương Chính Cương không thể né tránh được nữa, đành cười trừ nói: "Chỉ là cháu trông giống mẹ cháu quá, cháu có thể không biết, chú và mẹ cháu cũng coi như là cùng nhau ulớn lên, đúng rồi, còn cả bố cháu nữa, năm đó lúc đánh giặc, bố cháu bị lạc mất gia đình, là ông ngoại cháu nhặt về, lúc đó ba chúng tôi rất thân thiết..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-330.html.]
DTV
Tống Duệ Nguyệt giơ tay, ngăn ôngta nói tiếp: "Thân thiết cái gì mà thân thiết, mặc dù mẹ tôi đã mất nhưng cũng không thể để ông làm hỏng danh tiếng của bà ấy như vậy. Hơn nữa, tôi trông giống mẹ tôi nhưng chú Hứa cũng đã nói, tôi cũng giống bố tôi, vì vậy, lần sau ông đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy nữa, nếu không, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh người."
Lời nói của cô rất không khách sáo, nếu không phải vì bây giờ đang mang thân phận là quân thuộc tương lai thì cô nhất định phải đánh cho tên khốn kiếp bẩn thỉu này một trận ra trò.
Trương Chính Cương cười cứng tại, rồi tại tiếp tục cười nhẹ: "Đúng, là chú Trương nói bậy nhưng mà Tiểu Nguyệt à, giờ cháu tìm được đối tượng tợi hại rồi, nói chuyện cũng càng ngày càng không coi ai ra gì." Tống Duệ Nguyệt cười nhẹ: "Không, phải tùy người thôi, như cái ánh mắt ông nhìn tôi lúc nãy, nếu là đối tượng của tôi ở đây, có tẽ đã đánh ông trước rồi, tôi còn tốt bụng nhắc nhở ông một câu. Trương tiên trưởng... Thật sự, ghê tởm quá, tôi suýt nữa là nôn hết cả đồ ăn tối qua ra." Trương Chính Cương:... Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao tại tắm lời thế?
"Được, được, là chú xúc phạm cháu, Tiểu Nguyệt, vậy chúng ta nói chuyện chính đi, chuyện của Tiểu Sơ, chú Trương muốn cháu nể tình, tha cho nó một lần, chú Trương chỉ có một đứa con trai, không thể trơ mắt nhìn nó c.h.ế.t được."
"Trương liên trưởng, ông bảo tôi phải nói thế nào đây? Vài ngày trước, vợ ông đến cầu xin tôi, còn muốn bóp méo sự thật để làm hỏng danh tiếng của tôi, bây giờ ông lại đến tìm tôi nhưng ông nghĩ xem, người mà hắn muốn g.i.ế.c là Dịch Lan, chuyện đó có liên quan gì lớn đến tôi không? Thay vì đến đây cầu xin tôi, ông còn không bằng đến nhà họ Dịch mà năn nỉ."
"Sao có thể nói là không liên quan đến cháu được? Chú biết đối tượng của cháu có bản lĩnh, bố mẹ anh em của cậu ta ở Kinh thành có thế lực lớn, chỉ cần cháu đồng ý, chỉ là chuyện một câu nói, Tiểu Sơ có thể thoát tội, nếu ông ngoại cháu còn sống, vì tình nghĩa năm xưa bố chú từng làm trâu làm ngựa cho nhà cháu, ông ấy cũng sẽ giúp đỡ?"