Lý Ái Hồng lập tức giống như con gà bị bóp cổ, không dám kêu nữa, cả người hoảng hốt, vừa quay. người lại liền đối mặt với khuôn mặt u ám của Chu Văn Phi.
"Chủ nhiệm Chu... Tôi... Đây đều là hiểu lầm, tôi..."
Vừa rồi Lý Ái Hồng còn vênh váo bao nhiêu thì bây giờ lại hoảng sợ bấy nhiêu. Chu Văn Phi cười giả là nhìn Lý Ái Hồng nhưng không để ý đến bà ta, mà lấy một bức điện tín từ trong túi ra đưa cho bà Chu:
"Tiểu Nguyệt vừa xuống tàu đã gửi điện tín báo bình an rồi."
Lý Ái Hồng liền nghĩ đến Tống Duệ Nguyệt còn hứa cho mình vay một nghìn đồng, muốn hỏi một câu trong điện tín có nhắc đến chuyện này không nhưng lại không đám hỏi trước mặt Chu Văn Phi.
Bà Chu nhận lấy điện tín nhìn một cái, trên đó chỉ có vài chữ nhưng bà xem đi xem tại mấy lần, đang định nhét vào túi thì Lý Ái Hồng đã đưa tay ra, giật lấy bức điện tín.
"Con hoang của đồ đê tiện, đúng là đang đùa giốn với bà già này..."
Lý Ái Hồng vừa nhìn thấy trên đó chỉ có một câu báo bình an, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm Chu Văn Phi còn ở đây, tại bắt đầu chửi bới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-131.html.]
Chu Văn Phi sắc mặt tạnh tanh, quát lớn: "Lý Ái Hồng, cô cho rằng tôi vừa rồi không phê bình cô thì cô có thể không sợ sao? Lão Lưu nhà cô còn chưa làm phó chủ nhiệm, cô đã không coi ai ra gì như vậy, nếu làm rồi thì sau này còn ra thể thống gì?"
Lời mắng chửi còn chưa nói hết của Lý Ái Hồng nghẹn lại trong cổ họng, vẻ mặt lập tức hoảng loạn.
"Chủ nhiệm Chu, tôi chỉ là... chính là, con nhóc Tống Duệ Nguyệt kia rõ ràng đã hứa cho tôi vay tiền, nói để tôi ngày 16 tìm cô ta, kết quả cô ta đã đi đảo Nam Châu rồi, đây... đây không phải là cố tình đùa giỡn với tôi sao? Ông nói tôi có thể không tức giận sao được?"
"Phỉ, ai nói Tiểu Nguyệt đã đồng ý với cô? Cô còn chưa hết ngày 15 đã tìm con bé mở miệng vay một nghìn đồng, còn muốn nó đưa hết tiền trong tay cho cô giữ, cô tưởng cô là ai chứ? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Con bé không tiện từ chối cô thẳng mặt, bảo cô qua ngày 16 hãy tìm nó, chẳng phải là không muốn cho vay sao? Nó có nói rõ ràng sẽ cho cô vay tiền không? Cô thật sự coi con bé là đồ ngốc, dễ bắt nạt sao." Bà Chu nghe xong liền trợn trắng mắt, không chút nể nang mà phun nước bọt vào mặt Lý Ái Hồng.
DTV
Bà ngay cả Chu Văn Phi cũng dám chửi, căn bản không sợ Lý Ái Hồng, bình thường chỉ là lười để ý đến bà ta mà thôi, bà ta còn tưởng mình là cái gì chứ.
"Cô ta sao lại không đồng ý, cô ta bảo tôi ngày 16 hãy tới tìm, chẳng phải là... là đang đùa giỡn với tôi sao." Lý Ái Hồng muốn chửi bới nhưng Chu Văn Phi ở đây, bà ta lại không dám chửi.
"Cô tính toán đến cả tiền trong túi quần của con nhà người ta, con bé không có người thân thích, không tiện từ chối cô thẳng mặt khiến cô mất mặt, người hiểu chuyện cũng nên biết điều, cô thì hay rồi, thật sự là nghĩ đúng lý hợp tình, cô là cái thá gì của Tiểu Nguyệt!"
Bà Chu không biết phải mắng Lý Ái Hồng như thế nào nữa, nếu bà ta biết điều và có chút đầu óc thì Lưu Kiến Thiết đã tốt nghiệp đại học cũng không đến nỗi mãi kẹt ở vị trí cán sự tuyên truyền mà không thăng tiến được.
"Lý Ái Hồng, cô cũng đừng ở đây mà chửi bới nữa, cô tìm Tiểu Nguyệt vay nhiều tiền như vậy là có ý đồ gì, tôi đều biết. Nhưng cô đừng quên, tôi và cục trưởng Hứa vẫn còn ở đây, Tiểu Nguyệt cũng không còn là cô nhóc dễ bắt nạt như trước nữa rồi, cô dám tính toán người khác như vậy thì không bằng sống đàng hoàng tử tế, nếu không, với cái tính cách không coi ai ra gì, không biết giữ miệng như cô thì cả đời Kiến Thiết nhà cô cũng không thăng tiến được."