Những hạt ớt cô lấy về trước đó đã nảy mầm và được trồng xuống đất, cộng thêm thỉnh thoảng tưới nước tắm có pha thêm ngọc dịch, chúng lớn rất nhanh, vì cây con nhiều, cô còn tặng rất nhiều cây con cho Hà Bảo Trụ, Hà Lương Lài, Tằng Thiết Đầu để họ trồng ở đất tự tưu địa nhà mình. Bà Tằng cũng không nói gì thêm, quạt quạt mùi hôi trong không khí, vẻ mặt chán ghét: "Cháu mau mang về phòng mà ăn đi." Tống Duệ Nguyệt:...
Lục Kim An rất tò mò về thứ vừa hôi vừa đầy gai này.
DTV
Đợi khi Tống Duệ Nguyệt bẻ vỏ ngoài, lấy thịt bên trong ra, thằng bé hít hít mũi, lại nhìn Tống Duệ Nguyệt: "Yêu thẩm, sao thím không ăn?"
Tống Duệ Nguyệt: "Hừ, còn sợ thím lừa cháu à?"
Nói xong, miếng thịt sâu riêng vốn định đưa cho Lục Kim An trực tiếp được cô đưa vào miệng mình. Lục Kim An thấy cô ăn ngon lành, nó nuốt nước miếng, trực tiếp dùng tay moi miếng thịt còn tại ra. Hai người đang ăn ngon lành thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, bà Tăng đi ra mở cửa, một tát sau bà đi vào với vẻ mặt khó chịu, bịt mũi đứng ở cửa nói: "Nguyệt nha đầu, Trương tri thức và Dịch tri thức kia đang ở ngoài tìm cháu."
Tống Duệ Nguyệt nghe xong lời này, đột nhiên ợ một cái, vẫn còn mùi sầu riêng.
Cô đã quên mất chuyện này, hai người kia lại muốn làm gì đây?Lúc ra khỏi nhà, bà Tằng cố ý đi xa một chút, vẻ mặt chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-309.html.]
Tống Duệ Nguyệt: … Bà lão, bà quá đáng rồi đấy!Cô đi rửa tay, lúc quay lại còn liếc mắt ra hiệu với Lục Kim An, sau đó mới đi ra ngoài cổng.
Trương Dục Sơ và Dịch Lan có lẽ cũng biết mình không được chào đón nên không vào nhà mà đứng chờ ngoài cửa.Lúc Tống Duệ Nguyệt ra ngoài, Trương Dục Sơ lập tức tiến lên định nói chuyện, kết quả lại ngửi thấy một mùi lạ, đột nhiên lùi lại mấy bước.
Dịch Lan cũng ngửi thấy, buột miệng nói: "Tiểu Nguyệt, cô ăn sầu riêng à, mùi nồng thế."Tống Duệ Nguyệt đang định trợn mắt, đột nhiên lại sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không có, tôi vừa đi đại tiện xong, hai người tìm tôi có chuyện gì?"Dịch Lan: … Hừ! tưởng cô ta không biết sao, cũng không biết cô lấy sầu riêng ở đâu ra, còn giấu giếm, cô ta có thèm đâu, đợi sau này Trương Dục Sơ làm đại gia rồi, cô ta muốn ăn bao nhiêu cũng được.
"Tiểu Nguyệt, không phải là tôi đã nấu cơm xong rồi sao, anh Dục Sơ thấy cô vẫn chưa đến, nhất quyết đòi đích thân đến mời cô." Khi nói lời này, vẻ oán hận trong mắt Dịch Lan như muốn hóa thành hiện thực.Tống Duệ Nguyệt: … Hai người này nhìn là biết không có ý tốt gì, tất nhiên, nếu cô không tò mò thì cứ đ.ấ.m cho Trương Dục Sơ một phát là xong chuyện nhưng cô lại muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn làm trò gì.
"Được rồi, hai người đợi tôi một lát, tôi vào nói với bà một tiếng."
Trương Dục Sơ tưởng Tống Duệ Nguyệt sẽ không đi, trong lòng thậm chí đã nghĩ ra rất nhiều lời nói nhưng không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng mừng thầm, nhân lúc Tống Duệ Nguyệt vào nhà, hắn ta đi đến bên cạnh Dịch Lan, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lan, chuyện hôm nay nếu thành công, em yên tâm anh sẽ không bạc đãi em."
Dịch Lan trong lòng nghiến răng nghiến lợi với Trương Dục Sơ và Tống Duệ Nguyệt, thầm nghĩ: Các người đối xử với tôi như vậy, rồi sẽ có ngày tôi đòi lại gấp trăm lần.