Tằng A Ngưu tức đến nỗi sắp c.h.ế.t rồi, từng người một, đều là những kẻ tâm nhìn hạn hẹp. Ông đi tới, túm lấy tai Tằng Nguyên Trung, mắng: "Mày mau ngậm miệng lại đi, số sê-ri trên 20 đồng tiền đó Tống trí thức đã đọc ra rồi, đó là tiền thưởng mà Cục cảnh sát Chương Thành thưởng cho cô ấy, mày còn muốn dây dưa vô lý, còn muốn bịa đặt lưng tưng, là muốn đi cùng gia đình Tằng Hải Bình đến nông trường làm bạn sao? Mày muốn đi thì tao cũng không ngăn cản, đợi mày về cũng đừng họ Tằng nữa."
DTV
Tằng Nguyên Trung căn bản không hiểu, tai đau đến mức ông ta kêu ầm lên nhưng trong lòng vẫn nhớ đến 20 đồng tiền đó, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ: "Số sê-ri gì chứ? Đó là cái gì? Còn tiền thưởng của cảnh sát Chương Thành, nói bậy, còn muốn tự tô son trát phấn cho mình." Tống Duệ Nguyệt lắc đầu, đều nói một ổ không thể ra hai loại người, nồi nào úp vung nấy, Tằng Nguyên Trung và Triệu Vân Hương đúng là một cặp tuyệt phối.
Đã đến nước này rồi, còn cắn chặt không chịu buông. "Đồng chí Triệu, làm phiền anh giải thích với ông ta một chút."
Triệu Ái Quốc không còn cách nào khác, gật đầu: "Tằng Nguyênm Trung, khi nhà nước phát hành tiền giấy, mỗi tờ tiền đều có một số sê-ri, vừa nấy tôi chỉ hỏi Tống trí thức làm sao chứng minh số tiền này là của cô ấy, số tiền này từ khi cô ấy vào đây vẫn turôn ở trong tay ông đúng không? Nhưng cô ấy tại có thể đọc chính xác số sê-ri của hai tờ tiền này, ngoài ra, cô ấy còn có thể lấy ra hai tờ tiền khác có số sê-ri tiên tiếp với hai tờ tiền này, ôung có thể không? Ông cái gì cũng không làm được, còn dám nói số tiền này là của ông, bây giò nhân chứng, vật chứng ông đều không có, chỉ vu khống chúng tôi bằng miệng. Phải biết rằng, đối tượng của Tống trí thức là quân nhân, ông nói nhỏ thì là bịa đặt, nói lớn thì là cố ý bôi nhọ Tống trí thức và đối tượng của cô ấy, phá hoại hình ảnh quân nhân của nhà nước, phá hoại hôn nhân quân nhân. Ông có hiểu được mức độ nghiêm trọng của những lời mình vừa nói không? Nếu Tống trí thức nhất quyết truy cứu thì ít nhất ông cũng phải đi cải tạo ở nông trường mấy tháng."
Tằng Nguyên Trung không biết một chữ, nghe xong những lời này, đầu óc ong ong, tai còn bị Tằng A Ngưu túm, đau đến mức ông ta không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-235.html.]
Nhưng khi nghe nói phải đi cải tạo ở nông trường, ông ta rốt cuộc cũng có chút sợ hãi.
"Sao... sao lại nghiêm trọng thế này?"
Tằng A Ngưu tại đá ông ta một cái, buông tay đang túm tai đối phương ra, hận rèn sắt không thành thép nói: "Bây giờ mày còn muốn nói số tiền đó là của mày không?" Tằng Nguyên Trung vừa định gật đầu, thấy chân Tằng A Ngưu tại sắp đá tới, vội vàng tắc đầu. "Tôi thật sự tưởng số tiền đó là thằng nhóc A Tứ kia trộm của tôi, hơn nữa, năm nay cho dù là họ hàng thân thích cũng không nhất định sẽ cho vay số tiền lớn như vậy, càng đừng nói là cho một đứa trẻ vay chứ? Phải biết rằng Tống trí thức hào phóng như vậy, tôi đã sớm tìm cô ấy vay tiền đưa mẹ tôi đi bệnh SA Mzm viện rồi.
Tằng Nguyên Trung vẫn còn nhăm nhe số tiền đó, nghĩ rằng Tống Duệ Nguyệt ngay cả một đứa trẻ nhỏ như A Tứ cũng cho vay, vậy thì ông ta vay nhiều hơn một chút nữa chắc cũng được nhỉ? Còn chuyện trả nợ hay không, đến lúc đó ông ta nói không có tiền, Tống trí thức cũng không thể làm gì, nếu không được thì bắt A Tứ đi làm cho cô mấy năm để trừ nợ cũng được.
Ông ta nói vậy còn đỡ, Tằng A Ngưu nghe xong, tức đến nỗi đầu sắp bốc khói, cái tẩu thuốc trên tay lại đánh mạnh vào ông ta.
"Mày còn muốn so sánh mình với A Tứ sao? A Tứ là em trai mà Tống trí thức nhận, mày là cái thá gì? Ý mày là cô ấy không cho mày vay tiền, mày sẽ không đưa mẹ đi khám bệnh đúng không?"