Tống Duệ Nguyệt nhìn Tằng A Ngưu như nhìn người bị bệnh thần kinh: "Tôi không nói sẽ lấy công điểm của họ mà, họ kiếm được 10 công điểm thì đương nhiên phải tính cho họ 10 công điểm, tôi không nói là sẽ lấy công điểm của họ."
Tằng A Ngưu:... À, chuyện này, chuyện này không thể tính như vậy được! Thấy Tẳng A Ngưu sốt ruột đến toát mồ hôi, Tống Duệ Nguyệt thở dài tiếp tục lừa gạt: "Đại đội trưởng, làm người thì phải mở rộng tư duy, mở rộng tầm nhìn.
DTV
“Ong nói nếu tôi thực sự có thể giúp đội mở xưởng kẹo, mở trang trại nuôi tợn... thì những công điểm này có là gì. “Còn mấy người này, ông tưởng họ thực sự có thể kiếm được 10 công điểm mỗi ngày sao! Người ta nói phải dạy dỗ không phân biệt, tùy theo năng lực, những người này không muốn xuống ruộng làm việc, chúng ta không thể sắp xếp họ làm việc khác sao? Chỉ cần kiếm tiền kiếm công điểm thì ai cũng là anh hùng cả?
“Không thể đánh đồng mọi chuyện được chứ! Dù sao thì hôm nay 70 công điểm này tôi đã nắm chắc, 50 đồng tiền của Trần trí thức tôi cũng phải lấy, nếu ông ở đây cãi nhau với tôi thì không bằng đi nhắc nhở Trần trí thức, hôm nay làm đến c.h.ế.t có kiếm được 70 công điểm không? Nếu không kiếm được thì nhanh chóng nhận thua đi, tôi sợ ngày mai nếu tiếp tục, mạng cô ta sẽ không còn nữa."
Tống Duệ Nguyệt nói xong liền gọi A Tứ giúp chọn mía, Tằng A Ngưu ngây người ở đó, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được mình lại bị lừa, ông đập đùi cái đét, đúng là ông cũng ngốc, căn bản không đấu lại được Tống trí thức, cô gái này chắc phải có tám trăm cái tâm nhãn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-208.html.]
Còn mở rộng tư duy, mở rộng tầm nhìn, ông là một lão làm nông ở quê, sống năm sáu mươi tuổi, nhiều nhất chỉ đi thành phố, làm sao biết tầm nhìn là gì mà còn ở đây làm đại đội trưởng? Đây không phải bắt nạt ông là đồ nhà quê sao?
Bực mình nhưng lại không dám hó hé một tiếng.
Hơn nữa, Tống trí thức nói không sai, ông phải nhanh chóng đi khuyên Trần trí thức, mặc dù người này đáng ghét thật nhưng không thể vì chuyện này mà hại c.h.ế.t người được, Trần trí thức làm sao đấu tại được Tống trí thức chứ, đây là bị cô đắt mũi đi chơi rồi. Còn Trần Ý thì sao? Trần Ý bây giờ sốt ruột tắm, sốt ruột đến phát khóc. Sáng sớm khi nghe nói nhà đầu tiên Tống Duệ Nguyệt đến là nhà Tằng Thiết Đầu, cô ta rất vui mừng, nghĩ rằng ltần này dù Tống Duệ Nguyệt không bị Tằng Thiết Đầu chiếm tiện nghỉ thì danh tiếng cũng sẽ thối tha, đến lúc đó đối tượng là đoàn trưởng biết cô bị đàn ông khác chiếm tiện nghi thì chắc chắn sẽ không cần cô nữa.
Nhưng cô ta còn chưa vui mừng được một buổi sáng thì đã nghe nói Tống Duệ Nguyệt không những không bị thiệt thòi chút nào mà còn khiến Tằng Thiết Đầu làn phế, những chuyện sau đó càng nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô chỉ đến nhà Tằng Thiết Đầu, còn 12 người khác trong danh sách thì Tống Duệ Nguyệt không cần đích thân đến tận nơi, từng người một ngoan ngoãn đến trước mặt cô báo danh, ngay cả Hà Tiểu Thụ có bà mẹ bênh con như bênh trâu cũng không mắng được Tống Duệ Nguyệt, ngược lại còn bị con trai út mắng cho một trận... Mẹ kiếp, chuyện này thật quá kỳ lạ.
Trần Ý vừa tức vừa lo, cũng có người an ủi cô ta: "Những người đó quen lười biếng rồi, làm cả ngày chắc chắn cũng không kiếm được mấy công điểm, cô chỉ cần đảm bảo một ngày kiếm được mười mấy công điểm là vẫn có thể thắng."
Nhưng vì chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ta rất nhiều nên ngược lại Trần Ý lại có một nỗi bất an mãnh liệt.
Cô ta vừa cắm mạ vừa run rẩy, trong đầu toàn là hình ảnh hôm qua khi định cược với Tống Duệ Nguyệt, càng nghĩ càng thấy mình lại bị cô lừa.