"Hồi nhỏ anh bị ngã ở đâu, mẹ anh bảo anh bôi nước bọt để tiêu viêm."
Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Vậy... Hay là chúng ta vào phòng, anh l.i.ế.m giúp em?"
Lục Yến Từ:... Cô gái nhỏ này đang nghĩ gì vậy?
"Anh nói là bôi nước bọt cho em, được không?" Tống Duệ Nguyệt "Eo" một tiếng đầy ghét bỏ. "Thôi, em vừa bôi thuốc rồi, người cũng đã đói nên đi ăn cơm đây."
Khuôn mặt nhỏ xị xuống, tay vung tên, tức giận đi vào sân.
Lục Yến Từ bị bỏ lại ở cửa, bất đắc dĩ ngước nhìn trời, tự mình bình tĩnh lại một lúc mới đi vàor.
Bà Tằng và Lục Kim An đã ăn xong trước, Lục Yến Từ ở chốt gác đã ăn trưa rồi mới đến, bây giờ chỉ có Tống Duệ Nguyệt một mình bưng bát cơm ngồi ở bàn ăn cơm.
"Em muốn mua máy khâu và xe đạp sao không nói với anh một tiếng? Hôm kia đi mua gỗ anh tiện thể mua luôn cho em rồi."
Lục Yến Từ đi tới, thấy mấy vết đỏ trên cánh tay Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt tối sầm lại.
Tống Duệ Nguyệt sửng sốt: "Anh có phiếu à?"
Lục Yến Từ cũng không giấu giếm: "Có thể nhờ bạn bè xin hai phiếu" Dù sao anh cũng ở đảo Nam Châu mười mấy năm rồi, chức vụ cũng không thấp, xin mấy phiếu công nghiệp cũng không phải chuyện khó.
"Vậy anh đi xin giúp em hai phiếu công nghiệp đi." Tống Duệ Nguyệt cười tươi nhìn anh. Lục Yến Từ xoa đầu cô: "Em còn muốn mua gì nữa? Nói anh, anh đi mua về cho.
"Không cần anh mua, em muốn tặng người khác." Tống Duệ Nguyệt muốn mua một chiếc đồng hồ tặng Lục Yến Từ làm quà nhưng có tiền không có phiếu, chỉ có thể nhìn mà thèm.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-164.html.]
Hơn nữa, những thứ không gian bên kia đưa cho cô thực ra đều là sản phẩm sản xuất sau mấy chục năm, có cái còn khắc cả ngày sản xuất, căn bản không thể lấy ra dùng được.Vì vậy, có một số thứ cô vẫn phải tự mình tìm cách kiếm.
Lục Yến Từ nghe nói cô muốn tặng người khác, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, nhìn cô chằm chằm: "Em... muốn tặng ai? Nam hay nữ?"
Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Anh quan tâm làm gì."
Lục Yến Từ:... Mặc dù rất muốn biết nhưng phải nhịn, nếu không cô gái nhỏ nổi giận, sẽ khó dỗ lắm.
"Kiều Kiều, tóm lại em đừng quên, đơn xin kết hôn của anh đã nộp rồi, rất nhanh sẽ được phê duyệt, bây giờ em coi như là nửa quân nhân rồi."
Tống Duệ Nguyệt nghe càng thấy không ổn, đợi hiểu ra, cô trợn tròn mắt không nhịn được đá anh một cái.
"Anh nghĩ gì vậy?"
Lục Yến Từ thấy phản ứng này của cô thì biết mình nghĩ nhiều rồi, vội vàng bù đắp: "Cho nên, nếu có ai có ý đồ xấu với em, em hoàn toàn có thể dùng thân phận này để kiện người ta phá hoại hôn nhân quân nhân."
Tống Duệ Nguyệt:... Vậy là, cô vừa rồi hiểu lầm sao? Thực ra anh đang nói chuyện của Trương Dục Sơ?
Lục Yến Từ thấy cô ngẩn người gật đầu, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may quá!Chỉ không biết cô gái nhỏ sẽ tặng anh món quà gì, đột nhiên rất mong chờ, lát nữa về đơn vị sẽ đi tìm sư trưởng và chính ủy xin hai phiếu công nghiệp gửi tới.
"Hôm nay em kiếm được bao nhiêu công điểm?" Lục Yến Từ nhìn vết thương trên tay và cổ cô, không khỏi trầm giọng hỏi.
Tống Duệ Nguyệt:... Xong rồi, chuyện gì đến cũng phải đến!
Vì vậy, cô đột ngột đặt bát xuống, vẻ mặt tức giận nói: "Anh không biết đâu, đội trưởng quá đáng lắm."
Lục Yến Từ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ra hiệu cô tiếp tục nói.
Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, đành cắn răng nói: "Ông ta quá coi thường người khác, phân em đi cắt cỏ cùng một đám trẻ con, anh biết không? Đứa trẻ nhỏ nhất chỉ cao tới đầu gối em, một ngày có thể kiếm được 4 công điểm nhưng em thì sao, chỉ kiếm được 2 công điểm, đây không phải là coi thường người khác sao? Em đi tìm đội trưởng, để ông ta sắp xếp cho em một công việc khác, để em kiếm thêm được vài công điểm, ít nhất cũng đừng để thua kém trẻ con chứ, nói ra cũng mất mặt quá. Kết quả lại đụng phải một thanh niên trí thức khác đến gây sự, em cãi nhau với cô ta, sau đó đánh cược, vô tình... vô tình kiếm thêm được 10 công điểm. Em thắng rồi, cô thanh niên trí thức kia tức đến nỗi khóc ầm lên."