Nói xong, lại nhìn sang Tống Duệ Nguyệt dặn dò: "Tiểu Nguyệt à, cháu đến đảo Nam Châu, gặp chuyện gì cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhớ tìm đồng chí Lục, người ta cũng coi như là trưởng bối của cháu rồi, nếu chịu ấm ức thì nhất định phải nói ra, biết chưa?"
Lục Yến Từ: Cũng không cần thiết phải gọi là trưởng bối.
Tống Duệ Nguyệt tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, đến khi ra khỏi cửa mới nói: "Bà Chu, bà và ông Chu nhất định phải giữ gìn sức khỏe! Đợi cháu đến đảo Nam Châu, cháu sẽ gửi hải sản bên đó về cho bà."
Cứ thế nói chuyện, ra khỏi cửa, lại đi một mạch đến ủy ban khu phố.
DTV
Lúc này, sân bên ngoài ủy ban khu phố đã rất đông đúc, toàn là thanh niên trí thức chuẩn bị lên đường và người nhà đến tiễn.
Tống Duệ Nguyệt tuy không có người thân nhưng Lục Yến Từ, Tiểu Thẩm, Lục Kim An đều đi cùng, bà Chu và ông Chu cũng đến.
Mấy người còn chưa vào đã thu hút mọi ánh nhìn.
Dù sao Tống Duệ Nguyệt cũng thực sự xinh đẹp và nổi bật, mặc dù mặc chiếc áo bông màu xám xịt, thậm chí còn vá mấy miếng nhưng dù vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp của cô! Huống hồ người đàn ông mặc quân phục bên cạnh cô, đẹp trai, tuấn tú nhưng lại đầy vẻ nam tính, chỉ có điều khí thế xa cách khiến người ta nhìn mà sợ.
Nhưng hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau này đứng cạnh nhau, trông như một đôi bích nhân, đẹp đôi đến lạ thường.
Tuy nhiên, luôn có người muốn phá hỏng vẻ đẹp này.
"Tiểu Nguyệt, cuối cùng cô cũng đến, tôi đợi cô lâu lắm rồi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tống Duệ Nguyệt vô cùng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-79.html.]
Tống Duệ Nguyệt cứng đờ sống lưng, nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy gã mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, trên lưng đeo hành lý, tay xách hai túi hành lý lớn, vẻ mặt vừa kích động vừa phấn khích đi đến trước mặt cô.
Nhìn thấy dáng vẻ này của gã thì còn gì không hiểu nữa.
Tên điên này cũng muốn đến đảo Nam Châu làm thanh niên trí thức?
Gã đúng là điên rồi! Tại sao cô sắp đến đảo Nam Châu mà gã vẫn tiếp tục dây dưa?
Tống Duệ Nguyệt tức đến phát run, nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhìn thấy Lâu Dương Vân, cô không kìm được nhớ lại cảnh tượng cô nhìn thấy sau khi viên ngọc bội phát ra cảnh báo hôm đó, mặc dù chưa từng xảy ra nhưng cô biết rằng một khi cô rơi vào tay Lâu Dương Vân, chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm và đáng sợ như vậy.
Lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm ấm khiến cô an tâm:
"Nguyệt Nguyệt, hắn là ai? Sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?"
Lục Yến Từ tuy không có bất kỳ hành động thân mật nào nhưng giọng điệu, ánh mắt cưng chiều của anh đều nói rõ với Lâu Dương Vân rằng, mọi mưu mô và thủ đoạn của gã đều sẽ vô ích.
"Một người khiến tôi luôn cảm thấy buồn nôn và ghét bỏ." Nếu là kiếp trước, Tống Duệ Nguyệt chỉ biết sợ hãi đến phát khóc nhưng bây giờ cô đã có thể không chút kiêng dè nói ra sự ghê tởm của mình đối với Lâu Dương Vân.
Loại người này, bề ngoài thì tỏ ra si tình nhưng bên trong lại là một kẻ điên, biến thái. Bất kể là người hay vật gì mà gã để mắt đến, gã đều muốn cướp đoạt, gã không quan tâm đối phương có từ chối hay ghét bỏ, trong từ điển cuộc sống của gã chỉ có hai chữ chiếm hữu.
Hơn nữa, Lâu Dương Vân là người vui buồn thất thường, khi nổi điên lên, không ai có thể kiểm soát được, lại còn xảo trá, đê hèn, lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần con ch.ó ven đường sủa gã hai tiếng, gã cũng sẽ làn nhẫn hành hạ nó đến chết, loại người như vậy giống như một quả b.o.m không hẹn giờ, ở bên gã, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nổ tan xác.
Lâu Dương Vân khi đối mặt với Lục Yến Từ vẫn có thể giữ được nụ cười thản nhiên nhưng lời nói của Tống Duệ Nguyệt lại khiến mặt gã trở nên lạnh lùng.