Đừng tưởng rằng cô ta không nghe thấy, a a a, tức quá, tức c.h.ế.t mất! Tất nhiên cũng có những xã viên có suy nghĩ giống Thẩm Giai Giai, năm nay trong nhà luôn có những thứ cần phải may vá, làm việc cả ngày, về nhà còn phải may vá, thậm chí còn phải tự may quần áo, ai mà không muốn lười biếng một chút chứ?
Thấy thanh niên trí thức mới đến ngày thứ hai đã mua được máy khâu về, người lại trông ngoan ngoãn dễ bắt nạt, đương nhiên cũng có tâm lý muốn chiếm tiện nghỉ. Thấy Thẩm Giai Giai làm chim đầu đàn, đương nhiên hy vọng cô ta có thể đạt được mục đích, như vậy sau này họ mới có thể quang mỉnh chính đại đi mượn máy khâu và xe đạp của Tống trí thức. Kết quả, cô Thẩm trí thức này không được rồi! Chỉ vài câu đã bị Tống trí thức chặn lại.
Vì vậy cũng thuận theo suy nghĩ mà nói: "Lời của Thẩm trí thức cũng không sai, Tống trí thức đúng là hơi keo kiệt, sau này đều làm việc trong một đội, bình thường giúp vá may một chút thì sao." Nghe hết toàn bộ câu chuyện, Tằng A Ngưu không nói gì, chỉ có vẻ như đã nhìn thấu bản chất của sự việc, cười một cách sâu xa sau đó quay đầu bận rộn. Những người ngu muội vô tri này! Còn muốn chiếm tiện nghi của Tống trí thức sao? Thật là ngứa da rồi!
Tống Duệ Nguyệt không quan tâm người khác bình luận về mình như thế nào, cô chậm rãi đạp xe trở về, đến bờ biển, có thể nhìn thấy nhà bà Tằng, lại nhìn xung quanh xác định không có ai, cô mới vội vàng lấy từ trong không gian ra hai miếng xương sườn, hai miếng thịt ba chỉ và một miếng thịt vai hoa mai cho vào trong giỏ tre.
Nghĩ đến việc đã hứa với Lục Kim An sẽ mang kẹo sữa cho nó, lại lấy từ trong không gian ra một gói kẹo sữa, một gói kẹo trái cây và hai hộp bánh đậu xanh, hai hộp bánh đậu phộng... Lại nhớ đến trong đống đồ của cửa hàng hai đồng còn có một số đồ chơi nhỏ, lại lấy ra một con ếch cót, con quay, nghĩ ngợi một chút, lại lấy ra một hộp cờ tướng, vứt hộp đựng vào trong không gian, tùy tiện tìm một miếng vải bọc lại rồi cùng cho vào trong giỏ tre.
Bây giờ đã có xe đạp, sau này đi đến thị trấn sẽ thuận tiện hơn, đạp xe nhiều nhất chỉ mất bốn mươi phút là đến, đi đến thành phố thì phải đợi lúc máy kéo đi đến thành phố chở hàng, hoặc là đến thị trấn đi xe trung chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-145.html.]
Cô chậm rãi đẩy một xe đầy đồ đến nhà bà Tằng, không khỏi cảm thán, may mà Ngọc dịch đã cải thiện thể chất của cô, bây giờ sức lực lớn đến kinh người, nếu không thì đổi thành đàn ông cũng không đẩy nổi nhiều thứ như vậy.
Bà Tằng ở nhà đợi cả ngày, Lục Kim An cũng mong cả ngày, nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở bên ngoài, đứa nhỏ lạch bạch chạy ra cửa bằng hai chân ngắn ngủn.
Đến cửa, nó kiễng chân muốn mở cửa... Ồ, quá thấp, không với tới.
Nó dậm chân sốt ruột: "Bà ơi, mở cửa, thím nhỏ về rồi, mở cửa cho thím."
DTV
Bà Tằng cười mị mị địa, cũng chạy lon ton tới, kéo chốt cửa, cửa mở ra.Lục Kim An nhìn thấy xe đạp thì kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Thím nhỏ, cháu nhớ thím!”Tống Duệ Nguyệt:... Tôi nghi là cháu nhớ kẹo sữa.
Bà Tằng tưởng cô chỉ đi thành phố mua một số đồ dùng hàng ngày, không ngờ lần này về lại chở một chiếc xe đạp và một chiếc máy khâu về, phía trước còn treo một chiếc giỏ tre lớn, trông có vẻ cũng đựng không ít đồ, thế này... Cô lấy về bằng cách nào vậy?Tống Duệ Nguyệt trước tiên khiêng máy khâu xuống đặt trong sân, sau đó mới đẩy xe vào sân, lại lấy hết thịt và xương đã mua từ bên trong ra đưa cho bà Tằng: "Tối nay chúng ta làm một bữa thịt kho tàu nhé, lâu rồi không ăn thịt, cháu thèm thịt quá."Bà Tằng nhìn cô lấy từng món một từ trong giỏ tre ra, người đều ngây ra, mãi một lúc sau mới hỏi một cách không vui: "Cháu tiêu tiền như vậy, Tiểu Lục có nuôi nổi cháu không?"
"Không sao, cháu không cần anh ấy nuôi, cháu tự kiếm tiền được." Tống Duệ Nguyệt vỗ ngực, cô chắc chắn không thể nói những thứ này không tốn một xu của cô, hôm nay còn nhặt được của hời, tính ra như vậy, chuyến đi này, cô đã kiếm được một khoản kha khá.