Tống Duệ Nguyệt nổi nóng, vươn tay túm lấy tóc Thẩm Giai Giai, lôi cô ta đến trước mặt mình: "Thẩm. Giai Giai, không cần mặt mũi đúng không? Một ngày không cãi nhau là cô c.h.ế.t à?"
DTV
Thẩm Giai Giai cảm thấy da đầu mình sắp bị giật ra, đau đến mức khóc thét nhưng những thanh niên trí thức có mặt không ai để ý đến cô ta. "Tôi, tôi sai rồi, là tôi nói bậy, xin lỗi, là tôi sai rồi, được chưa? Cô mau buông ra đi! Đau quá, đau c.h.ế.t mất."
Tống Duệ Nguyệt mới đẩy đầu cô ta ra, Thẩm Giai Giai còn chưa hết đau đầu, tại bị đẩy một cái, không đứng vững ngã về phía trước, thấy Đàm Đồng ở ngay bên cạnh, tiền nghiêng người, ngã về phía Đàm Đồng... Nhưng Đàm Đồng đã nhận ra, nhẹ nhàng né sang một bên... Thẩm Giai Giai không ai đỡ, ngã sõng soài, ngồi dậy tiền hét ầm tên: "Đàm Đồng, anh tránh cái gì chứ! Anh đỡ tôi một cái thì c.h.ế.t à?"
Đàm Đồng nhún vai: "Không tránh lẽ nào để cô nhân cơ hội bám lấy tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm với cô sao?"
Thẩm Giai Giai:... Xấu hổ đến mức bò dậy khóc lóc chạy mất.
Tống Duệ Nguyệt thấy cảnh này, không khỏi nhìn Vu Tư Điềm với vẻ mặt tám chuyện: "Hai người này làm sao thế?"
Vu Tư Điềm thấy cô có vẻ tám chuyện, bỗng thấy như tìm được người cùng sở thích, liền lại nhỏ giọng kể chuyện của Thẩm Giai Giai và Đàm Đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-278.html.]
Chính là Thẩm Giai Giai, Trần Ý, Tiết Cầm, Vu Tư Khổ, Đàm Đồng, Lâu Dương Vân sáu người ở trong nhà tre mới dựng, thanh niên trí thức nam ở một phòng, thanh niên trí thức nữ ở một phòng, bình thường đều phải ra vào qua một phòng khách, Đàm Đồng vốn dĩ cũng khá đẹp trai, làm việc cũng tốt, bình thường thỉnh thoảng còn lên trấn mua chút thịt về cải thiện bữa ăn, mỗi ngày còn ra biển bắt hải sản để thỏa cơn thèm, không biết sao lại lọt vào mắt Thẩm Giai Giai, Thẩm Giai Giai bắt đầu lại gần...
Tuy nhiên, Đàm Đồng đối với ba nữ đồng chí bên kia luôn giữ thái độ xa cách, thái độ đó đương nhiên là không mặn không nhạt.
Nếu là nữ thanh niên trí thức khác thì có thể hiểu ý của đối phương rồi nhưng Thẩm Giai Giai thì khác, Đàm Đồng càng như vậy, cô ta càng thích...
Vì vậy, vừa nãy có nhiều thanh niên trí thức đứng đây nhunngw tại sao cô ta lại cố tình ngã về phía Đàm Đồng, có chủ ý gì, người biết đều biết.Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền bừng tỉnh, lại nhìn đám đông, phát hiện ngoài Trương Dục Sơ và Dịch Lan vẫn đang ở bệnh viện, cùng với Trần Ý đang tiếp nhận giáo dục tư tưởng ở xã, còn Tiết Cầm và Lâu Dương Vân cũng không thấy đâu.
"Sao tôi không thấy Tiết Cầm?"
Vu Tư Điềm vẻ mặt khó tả: "Vài ngày trước có một đồng chí họ Tiếu tự xưng là từ hồ chứa nước đến viện thanh niên trí thức, nói là muốn huy động một nhóm người lên núi sửa hồ chứa nước, sau đó Tiết Cầm đã đi, không biết sao mà đồng chí Tiếu đó nói vài câu với Lâu thanh niên trí thức, Lâu thanh niên trí thức cũng đi theo."
Tống Duệ Nguyệt:...???"Vậy là chỉ có hai người họ lên núi sửa hồ chứa nước à?"
Vu Tư Điềm im lặng, mặc dù cô không thích Tiết Cầm nhưng đối với hành động như bị thôi miên của Tiết Cầm sau khi nhìn thấy Tiếu Hàn Ngọc, cô ấy cũng rất khó hiểu, giống như cô ta biết rõ Lục đoàn trưởng và Tống trí thức đang hẹn hò, Tiết Cầm vẫn cố tình chen chân vào vậy.Nhưng Tống Duệ Nguyệt và Đàm Đồng lại đoán được phần nào tâm tư của Tiết Cầm khi đồng ý đi sửa hồ chứa nước.
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng liên quan gì đến họ.Nhưng Tống Duệ Nguyệt tò mò hơn là Lâu Dương Vân là một người ích kỷ và không thích bị người khác khống chế, nhưng tại sao gã lại bị Tiếu Hàn Ngọc nói vài câu thì đã đi sửa hồ chứa nước trên núi?