"Anh, anh không hỏi tôi tìm anh có chuyện gì sao?" Trần Ý hơi căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Lục Yến Từ nhẫn nhịn sự mất kiên nhẫn trong lòng, cuối cùng cũng thốt ra một chữ: "Nói." Trần Ý không hề thở phào nhẹ nhõm vì chữ này của anh, ngược tại còn căng thăng hơn.
"Tôi, tôi đến đây để nhắc anh, anh... anh cẩn thận Tống Duệ Nguyệt đội nón xanh cho anh, cô ta, cô ta ngày nào cũng lăng nhăng trong đội, làm cho mấy tên biếng nhác trong đội mê mẩn, hôm nay tại ve vãn một kỹ sư xây dựng thủy điện, người ta còn cố ý xuống núi tặng cô ta thỏ và gà rừng, tôi...tôi thấy không đành lòng, nghe nói anh thường đến thăm cô ta nên ở đây đợi anh, muốn nhắc nhở anh một chút."
Trần Ý nói xong, cảm thấy hơi khó thở.
Đặc biệt là khi cô ta nói những lời này, rõ ràng có thể cảm nhận được loại uy áp khủng khiếp, mạnh mẽ tỏa ra từ người đối diện, đây là khí thế bẩm sinh của người đứng đầu.
Cô ta mừng thầm trong lòng, cho rằng người đàn ông này đã tin lời mình nói.
"Cô tên gì?" Lục Yến Từ lại hỏi.
Trần Ý càng phấn khích hơn, anh hỏi tên cô có phải có ý gì khác không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-249.html.]
“Tôi, tôi họ Trần, tên là Trần Ý, Ý trong ý trung nhân."
Lục Yến Từ lại nhìn cô ta một cái, nhấc chân bước về phía trước.
Trần Ý ngây người tại chỗ, rõ ràng là không thể tin được, cứ thế mà đi rồi sao? Anh không có gì muốn nói với cô ta sao?Lục Yến Từ là người như thế nào? Chỉ cần nhìn một cái là biết ngay những tâm tư nhỏ nhặt của Trần Ý, đương nhiên là không thể tin những lời cô ta nói.Nhưng anh lại muốn biết mấy ngày nay cô gái nhỏ nhà mình đã làm gì, mà lại bị người ta ghét đến mức phải đến chặn anh để cáo trạng.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi bước nhanh hơn.Tống Duệ Nguyệt đang nấu cơm trong bếp, cô làm cả con thỏ thành món thỏ lạnh, lại hầm cả con gà rừng thành một nồi canh, trong lòng mong Lục Yến Từ hôm nay có thể đến, nếu không cô làm nhiều món ăn như vậy mà anh không ăn được thì thật đáng tiếc.Vì vậy, khi cô nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong bếp, cô vui mừng đến mức trực tiếp ném luôn cái xẻng trong tay và nhào tới.
Lục Yến Từ cũng không ngờ cô gái nhỏ lại nhiệt tình như vậy khi nhìn thấy mình, nhất thời mặt hơi nóng lên, đặc biệt là khi đối diện với nụ cười trêu chọc của bà Tằng, anh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Kiều Kiều, bà và Lục Kim An còn đang nhìn kìa."
Tống Duệ Nguyệt: … Ái chà! Xong rồi, quá phấn khích, nhất thời quên mất trong bếp còn có bà và thằng bé.Lục Kim An bĩu môi hừ hừ, yêu thúc thật sự là có vợ quên cháu, không biết vì chú nhỏ mà nó lo lắng đến bạc cả tóc rồi!
"Em... anh đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi." Nói xong, cô lại nhặt cái xẻng lên, vội vàng tiếp tục xào thức ăn.Lục Yến Từ rửa tay xong, lại đi lấy bát đũa, bưng từng món ăn trên bếp xuống bàn, kê ghế.Bà Tằng dẫn Lục Kim An đi rửa tay, để lại nhà bếp cho hai vợ chồng.
Tống Duệ Nguyệt thấy mọi người đã ra ngoài, liền kiễng chân lên hôn một cái vào mặt người đàn ông.Khóe môi Lục Yến Từ cong lên, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và cưng chiều: "Vui thế sao?"Tống Duệ Nguyệt gật đầu, nhìn thấy người đàn ông mình thích thì đương nhiên là vui rồi.
"Mấy ngày nay thế nào? Có mệt không?"Tống Duệ Nguyệt chống nạnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giả vờ suy nghĩ rồi lắc đầu, sau đó kể lại mọi chuyện mấy ngày nay cho Lục Yến Từ: "Cũng ổn, giờ em không phải làm việc nữa rồi, chuyện này nói ra thì dài lắm, em đánh cược với một thanh niên trí thức cũ đã ở đây mấy năm...
DTV
À! Đúng rồi, lúc trước ở ga tàu, có một bà cụ muốn làm mối cho em anh còn nhớ không?"