Lâm Thời Minh thở dài, giọng nói mang theo sự bất lực và chán nản vô cùng. Tống Duệ Nguyệt hiểu rõ, trong thời kỳ đặc biệt này, phần lớn mọi người đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nếu dính đáng đến những thành phần như trí thức, phú nông, tư sản thì ai nấy đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
Hễ nhà nào có đồ cổ thì năm xưa không phải địa chủ thì cũng là phú hào hoặc tư sản, không chỉ ngày nào cũng bị lôi ra đấu tố, bị đánh đập thậm chí bị thương nặng không qua khỏi cũng không phải là chuyện hiếm.
Trước đây cô từng nghĩ, ông ngoại chưa đến sáu mươi tuổi đã qua đời, mẹ cô cũng sớm qua đời vì bệnh, chưa hẳn đã không phải là một sự giải thoát, nếu không gặp phải thời kỳ mười năm đặc biệt, với hoàn cảnh trước đây của ông ngoại, chắc cũng bị hành hạ đến chết.
"Ông đưa con đến bệnh viện ngay đi, tôi còn 20 đồng ở đây, ông cầm lấy trước, coi như là tiền đặt cọc của tôi."
Nói xong, cô lấy ra hai tờ tiền đại đoàn kết đặt lên bàn, chiếc vòng tay đó bây giờ là khoai lang, bỏng tay nhưng chỉ vài năm nữa tình hình tốt lên, giá sẽ tăng vọt, sau này một chiếc vòng tay ngọc bích đế vương lục cực phẩm như vậy ít nhất cũng phải vài trăm triệu, cô đã chiếm được món hời lớn, cho đù sau này họ không bán những món đồ cổ đó cho cô thì đưa hai mươi đồng này ra cũng đã là chiếm. được món hời lớn.
Cô đã từng trải qua nỗi khổ bị người ta hãm hại nên hiểu được sự tuyệt vọng khi đường cùng, lúc này có thể giúp đỡ được thì cứ giúp. Lâm Thời Minh không ngờ cô đi theo, chưa nhìn thấy đồ đã đưa trước 20 đồng đặt cọc, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Ông ta gật đầu, nhận lấy tiền rồi trịnh trọng nói một tiếng "Cảm ơn."
Sau đó quay người chạy vào nhà bế một đứa trẻ gầy gò, nhỏ như thỏ, toàn thân được quấn trong chăn, chỉ hở mỗi khuôn mặt rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-141.html.]
Tống Duệ Nguyệt nhìn bà lão vẫn đứng ngẩn người trong nhà, trong lòng thở dài.
Một nhà già già trẻ trẻ, nhìn vào thấy thương tâm.
Cô cũng không nói gì, chào bà lão một tiếng rồi đi.
DTV
Đến chỗ không có người, cô lấy chiếc xe đạp 28 trong không gian ra, lại lấy cả máy khâu ra, buộc vào phía sau xe bằng mấy sợi dây thừng, rồi đẩy xe đến chỗ đã hẹn với Tằng Hữu Lài.
Đến nơi, thấy Tằng Hữu Lài đã đợi sẵn ở đó.
Tằng Hữu Lài thấy cô đẩy một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới toanh, phía sau còn treo một chiếc máy khâu, mắt liền trợn tròn.
Hắn ta vội nhảy xuống máy kéo, chạy lại giúp, miệng còn kêu: "Ôi chao, không thể tin được! Tống trí thức, cô đến thành phố mua tứ đại kiện à!"Tống Duệ Nguyệt cười đáp: "Đúng vậy, đối tượng của tôi bận việc ở quân đội, không về được ngay nên đưa tiền và phiếu cho tôi, để tôi tự đi mua đồ dùng cho đám cưới."Nói xong, lại móc trong túi ra một nắm kẹo sữa lớn nhét cho Tằng Hữu Lài: "Chú, chú cầm về để các cháu ở nhà ăn cho ngọt miệng."
Tằng Hữu Lài nhìn nắm kẹo trong tay, ít nhất cũng phải bảy tám viên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.Kẹo sữa là thứ quý lắm! Tống trí thức ra tay là một nắm lớn, không giống như những thanh niên trí thức khác trong đội, keo kiệt, toàn bắt làm không công, chẳng cho chút lợi lộc nào.Tằng Hữu Lài cười híp mắt nhận lấy kẹo, cẩn thận giúp Tống Duệ Nguyệt bê xe đạp và máy khâu lên thùng xe phía sau, sợ trên đường xóc nảy làm hỏng, lại cố ý lấy mấy bao hạt giống và phân bón chất xung quanh.
Tống Duệ Nguyệt cũng rất hài lòng, tuy cô khỏe nhưng không phải tự mình làm, chỉ mấy viên kẹo mà khiến cả hai bên đều vui vẻ hài lòng, sao lại không làm chứ?Đến đầu thôn, Tằng Hữu Lài nói muốn đưa cô về nhà bà Tằng nhưng Tống Duệ Nguyệt từ chối.Cô còn muốn nhân lúc không có ai, lấy thêm chút thịt và xương trong không gian ra, nếu về thẳng nhà bà Tằng thì không lấy được.