Lục Yến Từ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chuyện này em đừng vội, anh đi tìm người hỏi thăm tình hình là biết ngay mấy người đó là ai, vì lý do gì mà bị đưa xuống đây. Tối mai sau khi huấn luyện xong, anh sẽ đi thuyền qua nói cho em biết tin tức hỏi được, trước đó em đừng chủ động tiếp cận họ, được không?" Tống Duệ Nguyệt nghe nói anh ngày mai còn có thể qua, mắt lại sáng lên, miệng nhỏ cũng khẽ động, đậy, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vui thế sao?" Lục Yến Từ cũng cười theo, ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Tống Duệ Nguyệt sao có thể không vui chứ? "Vậy hôn anh một cái." Lục Yến Từ đột nhiên chủ động nói.
Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền kiễng chân hôn lên môi người đàn ông.
Nụ cười trong mắt Lục Yến Từ càng đậm hơn, xoa xoa đầu cô, sau đó anh mới quay người nhảy lên thuyền.
Chiếc thuyền là anh tìm ông Chu thuê với giá 1 đồng, nói là chỉ dùng hai ba tiếng, anh còn phải về đến ký lúc xá trước khi quân đội tắt đèn.
Lần này Tống Duệ Nguyệt đứng ở bến tàu rất lâu, cho đến khi chiếc thuyền nhỏ của Lục Yến Từ biến mất trong màn đêm trên biển, không còn nhìn thấy nữa, cô mới luyến tiếc quay người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-187.html.]
Chậc, lần này cuối cùng cũng nếm được mùi vị yêu đương rồi.
Đợi đến khi Tống Duệ Nguyệt về đến nhà thì thấy bà Tằng và Lục Kim An đã về rồi, Lục Kim An còn xách theo một cái xô nhỏ, trong xô còn đựng hai con cua xanh lớn đã bị bẻ gãy càng, năm con bạch tuộc không nhỏ, còn có mấy con ốc mắt mèo và các loại sò không biết tên.
Lục Kim An vui lắm, chạy lon ton bằng đôi chân ngắn, nói muốn nuôi hết những con này.
Tống Duệ Nguyệt: … Thật là một đứa trẻ ngốc! Một lát nữa là tất cả sẽ vào bụng cô thôi."An An à! Cháu đã ăn lẩu Tứ Xuyên chưa?"Lục Kim An lắc đầu, mở to mắt, vẻ mặt tò mò: "Lẩu Tứ Xuyên là gì?"
DTV
"Là một món ăn rất ngon làm từ cua, ốc, bạch tuộc, cả một nồi lớn, bên trong còn có thể thêm dưa chuột, măng, khoai tây, vừa thơm vừa cay, đừng nói là ăn, chỉ ngửi thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi." Tống Duệ Nguyệt cười mị mị dụ dỗ.Lục Kim An chớp chớp mắt, nhìn yêu thẩm nhà mình, lại nhìn cua và bạch tuộc trong xô, rất nhanh đã hiểu ra."Vậy cháu sẽ đi hái rau với bà ở vườn, yêu thẩm, thím làm lẩu nhanh lên nhé." Trong lúc đứa nhỏ nói chuyện, nước miếng đã chảy ra.
Tống Duệ Nguyệt thật sự không nhìn nổi nữa, cô cười đắc ý xách cái xô nhỏ của Lục Kim An đi vào bếp. Bà Tằng bất lực lắc đầu, dẫn đứa nhỏ háu ăn ra vườn rau.Tống Duệ Nguyệt rất nhanh tay, chỉ mấy cái là đã xử lý xong đống hải sản đó, lại chạy về phòng vào không gian lấy ra một số gia vị, sợ bà Tằng nghi ngờ, cô còn cố ý xé bỏ lớp vỏ bọc bằng nhựa bên ngoài, lại cho vào một cái lọ rồi mới mang ra khỏi phòng.
Đến bếp, bà Tằng thấy cô bê ra một cái lọ bằng sứ thìcũng không để ý mà tiếp tục nhóm lửa vào bếp. Mãi đến khi Tống Duệ Nguyệt cho vào nồi một thìa dầu lớn, rồi chiên vàng những miếng cua đã cắt thành từng miếng, sau đó cho một nửa gói gia vị lẩu vào, mùi thơm cay nồng xộc thẳng vào mũi lan tỏa khắp bếp.Tiếp theo cô cho ốc, sò và bạch tuộc vào, cuối cùng là các loại rau, để tăng thêm hương vị, cô còn lén cho vào nửa bát ngọc dịch…
Mùi thơm của nồi lẩu này khiến Lục Kim An suýt nhảy dựng lên tại chỗ.Một nồi lớn đầy ắp lẩu hải sản không lâu sau đã được bưng ra, đúng như Tống Duệ Nguyệt nói, chỉ ngửi thôi cũng không chịu nổi, nước miếng cứ chảy ròng ròng.Bà Tằng và Lục Kim An đều không ăn được cay nên cô chỉ cho vào nửa gói gia vị lẩu nhưng hương vị vẫn ngon không thể tả.