Những ngôi nhà như thế này, đội còn có ba căn, bao gồm cả đội bộ bây giờ, cũng là nhà của địa chủ cường hào trước đây, sau này đều nộp hết tên trên. Ngôi nhà bị khóa, trước khi đến ba người còn đi đến đội bộ lấy chìa khóa, định đi xem hết từng căn nhà. Ngôi nhà này mới đến bên ngoài, nhìn đã thấy rất bề thế, mặc dù tường đã bong tróc, còn có dây feo phủ kín tường, góc tường mọc đầy cỏ đại, bậc thang bằng đá xanh cũng phủ đầy rêu xanh... nhưng hai con sư tử đá hai bên trông rất uy nghiêm.
Cánh cổng chính hẳn là sơn đen, chỉ là do mưa nắng dãi dầu, sơn đã bong tróc gần hết, ổ khóa trên đó cũng đã gỉ sét, mãi mà không mở được.
DTV
Tống Duệ Nguyệt đợi không kiên nhẫn nữa, trực tiếp giơ tay giật một cái, cứ thế mà giật đứt luôn ổ khóa.
Làm cho Tằng A Ngưu và kế toán Hà ngây người.
"Cái này... cái này là ổ khóa tôi mua một đồng hai hào đấy!" Tằng A Ngưu đau lòng c.h.ế.t mất, chỉ vào ổ khóa trên mặt đất nhưng lại không dám nói nhiều với Tống Duệ Nguyệt, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm với kế toán Hà.
Kế toán Hà im lặng một lúc: "Thôi, mua một cái tốt hơn đi, lát nữa đến căn nhà tiếp theo, trước tiên lấy ít dầu, nếu không... lại phải hỏng thêm một ổ khóa nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-292.html.]
Tằng A Ngưu thở dài: "Sức mạnh của Tống trí thức này, đàn ông nào nhìn vào mà không sợ chứ, Đoàn trưởng Lục anh hùng hào kiệt thế!"
Kế toán Hà:... Ông có bản lĩnh thì nói trước mặt Tống trí thức xem? Tôi sợ cô ấy sẽ đập c.h.ế.t ông mất!
Tống Duệ Nguyệt không nghe thấy Tằng A Ngưu và kế toán Hà thì thầm bên ngoài, vì vừa bước vào căn nhà này, lòng bàn tay cô đã bắt đầu nóng ran, thậm chí còn có một loại trực giác dẫn dắt cô đi về phía trước, đi thẳng qua nhà chính vào đến một cái giếng nước bỏ hoang trong phòng củi ở sân sau, lòng bàn tay cũng càng ngày càng nóng.Cô nhíu mày, đây là chuyện chưa từng xảy ra, chẳng lẽ, dưới cái giếng này có thứ gì đó?
"Ôi chao, Tống trí thức, sao cô lại chạy lung tung thế, chúng tôi tìm cô mãi."Ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm vào cái giếng nước thì phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển của Tằng A Ngưu.
Tống Duệ Nguyệt quay người nhìn xung quanh: "Ngôi nhà này khá lớn, làm nhà xưởng cũng được nhưng mà nhiều chỗ phải sửa chữa, tốn kém lắm. Chúng ta đến căn nhà tiếp theo xem thử."Tằng A Ngưu cũng gật đầu: "Đúng vậy, ngói cũng rơi gần hết rồi, nhà lại nhiều phòng, đúng là không ổn."
Thế là ba người lại đi đến một căn nhà khác, trên đường đi, Tống Duệ Nguyệt hỏi dò: "Ngôi nhà nãy... là của nhà ai?"Tằng A Ngưu lắc đầu: "Chủ nhà cũ của ngôi nhà này đã c.h.ế.t hết cả rồi, nghe nói tổ tiên họ từng làm quan lớn, sau này bị thiêu chết, bị treo cổ chết, không còn ai nữa, một người cũng không còn. Ngôi nhà này cũng bỏ không, nói gì thì nói, tình hình bây giờ, ai dám nhận là người nhà này chứ! Sợ bị liên lụy."
Tống Duệ Nguyệt gật đầu như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm nữa.