Trương Dục Sơ không biết Tống Duệ Nguyệt đã kể hết mọi chuyện kiếp trước cho Lục Yến Từ. "Hơn nữa, tôi đám cá, cô ta cũng đã mơ thấy giấc mơ tương tự. Nếu không... nếu không..."
"Nếu không thì sao? Anh nói thế không thấy buồn cười à?" Lúc anh nói lời này, không hề che giấu vẻ chế giễu trên mặt.
Lời nói của Trương Dục Sơ quả thực là tỗ thủng bách xuất, anh thậm chí còn chăng buồn vạch trần. “tôi không tin vào ma quỷ, Trương Dục Sơ, anh còn hai tháng nữa là phải thi hành án, nếu không muốn c.h.ế.t sớm thì bớt nói mấy lời vớ vấn này đi." Lục Yến Từ nhìn hắn như nhìn một trò hề.
DTV
Trương Dục Sơ không muốn chết, hắn túm lấy Lục Yến Từ: "Tôi còn biết rất nhiều chuyện, hai năm nữa, băng đảng đó sẽ sụp đổ, đến lúc đó... cả nước sẽ tiến hành cải cách mở cửa, còn mở cả kỳ thi đại học nữa... Lục Yến Từ, anh cứu tôi, chỉ cần anh để tôi thoát khỏi án tử hình, sau này tôi sẽ không quấy rầy Tống Duệ Nguyệt nữa, sẽ không bao giờ tìm cô ta nữa."
Lục Yến Từ cau mày, bóp cổ hắn, lạnh lùng quát: "Câm miệng, lời tôi vừa nói anh quên rồi sao?"
Nếu có thể, anh thực sự muốn giải quyết luôn cái đồ ngốc này ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-455.html.]
Trương Dục Sơ chỉ cảm thấy cổ họng mình sắp đứt đến nơi, đau đến nỗi không hít nổi một chút không khí nào.
Mãi đến khi bị Lục Yến Từ ném xuống đất như ném rác, hắn mới ôm ngực, co ro thành một cục, hít thở thật mạnh.
Rất nhanh, Đại Hắc và Tiểu Thẩm lại đưa Trương Dục Sơ về.
Lục Yến Từ đứng tại chỗ rất lâu, lúc sắp quay về, đột nhiên quay người nhìn về phía sâu trong rừng một cái, rồi mới rời đi.
Tống Duệ Nguyệt gần đây ở nhà dưỡng thai, một tuần chỉ đến nhà máy kẹo hai lần để tuần tra.Trước đây, Tằng Nguyên Văn làm gì cũng có chút căng thẳng và sợ hãi, từ sau khi đi theo đến hội chợ thương mại, cả người cũng trở nên khác hẳn, ít nhất làm việc gì cũng tự tin hơn nhiều.Bây giờ nhà máy liên tục nhận được đơn đặt hàng, tiền lương của công nhân cũng tăng liên tiếp hai đợt, công nhân cũng từ mười người, hai mươi người ban đầu tăng lên quy mô năm mươi người hiện tại, cộng thêm nhân viên quản lý, số lượng nhân viên của nhà máy kẹo hiện đã lên đến hơn 60 người. Sau khi trở về từ hội chợ thương mại, Tống Duệ Nguyệt đã tìm đến Cung Tự Tại, đề bạt Tằng Nguyên Văn lên làm phó xưởng nhà máy, còn Hà Bảo Trụ và Lâm Thời Minh thì không được giao cho bất kỳ nhà máy nào nhưng số tiền kiếm được lại nhiều hơn bất kỳ ai trong nhà máy, tất nhiên là trừ Tống Duệ Nguyệt.
Dù sao thì cô còn có một phần lợi nhuận từ quân đội.Mỗi tháng thanh toán một lần, lần nào Ôn Hội Ninh cũng thấy Tạ Dụ cầm sổ tiết kiệm đến tìm con dâu út của mình, có lần bà liếc nhìn số tiền trên đó, không khỏi lè lưỡi, chỉ một tháng mà đã nhiều tiền như vậy... rồi lại tính toán, đây chỉ là một phần lợi nhuận, nhà máy mới chỉ bắt đầu.Nếu thêm một năm rưỡi nữa thì còn được đến mức nào chứ! Ôn Hội Ninh vốn cho rằng mình khá giàu có nhưng đột nhiên phát hiện ra mình mới thực sự là nghèo túng.
Đồng thời cũng bắt đầu lo lắng, con dâu út kém con trai mười tuổi, lại còn nhiều tiền như vậy, sau này... nếu con trai mình vô dụng thì liệu con dâu út có tức giận đá con trai mình không nhỉ! Quay lại chuyện của Tằng Nguyên Văn, từ khi làm phó xưởng, hắn càng làm việc hăng say hơn. Sáng đến sớm nhất, tối về muộn nhất. Đến nỗi tối hôm đó vừa mới sắp xếp xong sổ sách và nhật ký công tác thì nghe thấy ở phía sau nhà có tiếng động.
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, muốn xem xem kẻ nào to gan dám đến nhà máy kẹo trộm đồ, tiện tay cầm theo một cây gậy để phòng thân.