- ( Miêu Miêu giựt tay, cô chỉnh nhẫn) Này cậu khinh mình đó à nhưng mà đúng thật là không phải mình mua.
- Tớ biết ngay mà, nói mau ở đâu ra? Đừng nói là cậu bán thân, cặp đại gia để kiếm tiền đấy nhá.
- Cậu bị điên à, nghĩ gì mình lại làm thế. Có nghèo đi ăn mày tớ cũng không bán thân, cặp đại gia nhé.
- Cậu không mua, cũng không phải làm chuyện đó để có được thế thì ở đâu ra, ăn cắp à?
- Nhìn mặt tớ giống ăn cắp không?
- Giỡn mà hì hì. Thế ở đâu mà cậu có nó đấy nhìn là thấy mắc tiền rồi.
- Nói ra cậu đừng sốc nhé.
- Ờ, nghe nguy hiểm ghê.
- Có người cầu hôn tớ rồi. ( Giọng vui vẻ, hạnh phúc)
- ( Yên Yên nghe mà bất ngờ đến đứng hình)
- Này cậu sao đấy?
- Cậu có người yêu khi nào mà giờ có người cầu hôn luôn rồi còn nhanh hơn cả tớ.
- ( Cô cười ngây ngô) Ờ thì cũng lâu rồi nhưng tớ chưa có dịp nói cho cậu nên cậu không biết đó.
- Mà bạn trai cậu là ai vậy? Khi nào cho tớ gặp mặt đi. ( Yên Yên tò mò)
- Người này cậu cũng quen mà thân là đằng khác.
- Hả? Tớ thân với anh ta á? Ai nhỉ? ( Cô suy nghĩ một hồi rồi chợt nhận ra) Này cậu đừng bảo với tớ là Tống Thiên nhé.
- Là anh ấy đấy.
- Cái gì hai người từ khi nào mà qua mặt tớ quen nhau còn không nói với tớ nữa. Tống Thiên cũng hay thiệt còn cầu hôn cậu rồi.
- Trước khi cầu hôn thì anh ấy đã đưa tớ về gặp ba mẹ được đồng ý anh ấy mới cầu hôn tớ mà.
- Còn được ba mẹ đồng ý rồi cơ à. Hai người làm tớ không thể tin được. Rồi bao giờ tớ mới được ăn tiệc cưới của hai người đây.
- Bọn tớ vẫn chưa tính nhưng mà chắc sẽ nhanh thôi.
- Được khi nào hai cậu cưới tớ với Chí Vương sẽ đi bao lớn. ( Cười vui vẻ)
- Cậu nhớ đấy nhá.
Thật không ngờ mới đây thôi mà Tống Thiên đã cầu hôn Miêu Miêu rồi. Yên Yên lại càng không ngờ hơn hai người bạn của mình lại thành đôi nhanh như vậy nhưng đó cũng là một niềm vui lớn, cuối cùng thì Miêu Miêu cũng theo đuổi được người mình yêu và có một cái kết đẹp của riêng hai người.
Còn Yên Yên sau khi đi chơi với Miêu Miêu về Chí Vương đã ở nhà chờ cô.
- ( Nghe thấy tiếng mở cửa) Em về rồi hả, ăn uống gì chưa?
- Vừa nãy em ăn cùng Miêu Miêu rồi.
- À em soạn đồ đi mai anh đưa em đi chơi xa.
- Đi đâu ạ? ( cô thắc mắc)
- Bí mật, mai rồi em sẽ biết. Đi anh giúp em soạn đồ mai chúng ta đi sớm.
Sáng hôm sau Yên Yên và Chí Vương lên đường. Trên đường đi Yên Yên cứ luôn hỏi về nơi mà họ sẽ tới nhưng Chí Vương lại chẳng cho cô biết điều gì cả.
Sau mấy tiếng lái xe cuối cùng hai người cũng tới nơi.
- ( Yên Yên hơi ngỡ ngàng khi biết nơi mà Chí Vương đưa mình tới) Sao anh biết nơi này?
- Thì anh tìm trên mạng nên biết. Anh thích không khí trong lành của nơi này chẳng có gì thay đổi nhiều. ( Hít một hơi thật sâu như tận hưởng bầu không khí ấy) Với cả lúc tìm anh thấy giới thiệu ở đây có rất nhiều cảnh đẹp và cũng nhiều món ăn ngon nữa nên anh nghĩ chúng ta rời xa thành phố đến đây chơi sẽ khuây khỏa và thoải mái hơn vì thời gian qua cả hai chúng ta đều quá mệt mỏi vì nhiều chuyện rồi.
- Đúng thật là nơi này rất tuyệt, ở thành phố thì kiếm đâu ra được nơi như vậy đúng chứ, không khí trong lành, thoải mái mọi người ở đây sống cũng không quá vội họ cứ từ từ rồi hưởng thụ cuộc sống thích thật.
Yên Yên cười vui vẻ, thật không ngờ rằng nơi Chí Vương đưa cô tớ lại là quê của Yên Yên.