- ( Lúc đầu thì bất ngờ nhưng rồi anh cũng đồng ý) Được anh đồng ý với nhóc, anh tất nhiên là sẽ không làm bạn gái mình khóc rồi.
Hai người tạm biệt mọi người ở trại mồ côi rồi rời đi.
Tống Thiên và Miêu Miêu đang trên đường trở về nhà bất chợt oto của Tống Thiên bị chết máy.
- Sao vậy?
- Không biết nhưng hình như xe bị hư rồi.
Tống Thiên dừng lại xuống kiểm tra.
- Xe bị gì vậy? Anh sửa được không?
- Tôi không biết xe bị gì nữa chắc phải gọi thợ tới sửa.
Rồi Tống Thiên gọi cho tiệm sửa xe. Một lúc sau Tống Thiên quay lại với vẻ mặt khó chịu.
- Họ nói sao?
- Họ bảo chỗ chúng ta đang ở không có địa chỉ rõ ràng họ không thể tìm đến được.
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Để tôi gọi cho thư ký của tôi.
Tống Thiên lấy điện thoại ra gọi nhưng không có sóng rồi đến Miêu Miêu thử cũng không được. Hiện giờ hai người đang ở một nơi toàn cây cối không có nổi một cái nhà, một chiếc xe đi qua cũng không có. Chỉ còn mấy tiếng nữa trời sẽ tối hẳn họ bây giờ không biết phải làm gì. Miêu Miêu sợ hãi và bắt đầu khóc.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao? Hic hic hic.
- Ây ây cô đừng có khóc chứ, cô khóc tôi còn rối hơn đấy để tôi nghĩ cách.
- T... tôi hic sợ hic hic. ( Miêu Miêu càng ngày càng khóc nhiều hơn)
Tống Thiên không còn cách nào đành ôm lấy Miêu Miêu cố chấn tĩnh cô.
- Được rồi đừng sợ có tôi ở đây rồi cô không cần phải sợ bất cứ thứ gì nữa. Nín đi. ( Vừa dỗ dành anh vừa ôm vừa xoa đầu Miêu Miêu)
Bỗng dưng Miêu Miêu lại cảm thấy ấm áp hơn, từ trước đến giờ ngoài Yên Yên và mẹ Hân Nghiên ra thì anh là người đầu tiên cho cô một cái ôm ấm áp như vậy nó như đang vỗ về và cố bảo vệ cô, anh như vậy lại khiến cô càng yêu anh hơn. Miêu Miêu cũng cảm thấy bớt lo lắng rất nhiều.
- ( Tống Thiên lau nước mắt cho Miêu Miêu) Bình tĩnh rồi chứ?
- " Gật đầu" Um ổn hơn rồi nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Không còn cách nào khác chúng ta phải đi bộ tiếp cứ đi đến khi nào tìm được một ngôi nhà thì thôi.
- Um.
Nói xong Tống Thiên nắm tay Miêu Miêu rồi cứ thế đi về phía trước.
Hai người cứ đi như vậy mãi cho đến lúc trời cũng sập tối.
- Tống Thiên chúng ta còn phải đi bao lâu nữa, chúng ta đã đi mấy tiếng rồi nhưng mãi vẫn không thấy nhà, tôi không đi nổi nữa rồi.
- Cố lên, tôi nghĩ sắp có nhà rồi ngay phía trước thôi, đi nào.
Hai người lại tiếp tục cố gắng đi về phía trước mà không biết sẽ còn phải đi bao lâu, trong giây phút tuyệt vọng nhất một tia hi vọng đã lóe lên trong cả hai người. Họ thấy một ngôi nhà ở gần đấy, hai người nhanh chóng đi đến ngôi nhà ấy.
- " Tống Thiên gõ cửa " Có ai ở nhà không?
- " Một người phụ nữ mở cửa " Có chuyện gì vậy?
Rồi Tống Thiên kể cho người phụ nữ ấy nghe chuyện mình gặp phải và nhờ giúp đỡ. May sao gia đình ấy cũng vui vẻ và nhiệt tình giúp đỡ. Đó là một ngôi nhà nhỏ chỉ đủ phòng cho gia đình họ nên hai người chỉ có thể ngủ ở phòng khách.
- Tống Thiên anh ngủ trên ghế đi tôi trải chăn ngủ dưới đất cho.
- Không được cô là con gái cô ngủ trên ghế đi để tôi ngủ dưới đất cho.
Nói qua nói lại một hồi thì cuối cùng Tống Thiên vẫn là người ngủ dưới đất.
Một người nằm trên ghế một người nằm dưới đất hai người vẫn thức, không một ai ngủ được cứ nằm thế nhìn lên trần nhà trong suy tư.