Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1128

Giang Nguyệt nghe không hiểu, cô cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Bà ấy nói cái gì vậy?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ: “Bà ấy nói, nhìn em xem ra còn say lòng người hơn cả rượu.”

Lời này là nói thật.

Không biết là do trời quá lạnh, hay là do uống rượu vang nóng, mà khuôn mặt trắng nõn nà của Giang Nguyệt lộ ra một lớp đỏ mỏng, đôi mắt cũng mờ sương.

“Trước đây anh Tiêu có đi du học ở Pháp sao?”

“Từng ở một thời gian.”

Giang Nguyệt nhìn anh, che môi cười: “Nhìn không giống lắm.”

“Tại sao lại không giống?”

Giang Nguyệt nhón chân lên, ghé sát vào tai anh, dùng hơi thở nói: “Bởi vì người Pháp đều rất lãng mạn.”

Cô chỉ nói một nửa, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã đoán được nửa câu sau.

Người Pháp đều rất lãng mạn, nhưng anh lại là một loại đồ gỗ không hiểu phong tình.

“Lần nào anh cũng lạnh như băng hết.”

Cô dựa vào vòng tay anh, có chút say.

Nghe cô đánh giá bản thân, anh nhất thời không nói nên lời, ôm cô vào lòng: “Tôi lạnh như băng?”

“Đương nhiên.”

Tiêu Kỳ Nhiên hạ mắt xuống, anh cười như không cười thấp giọng hỏi cô: “Không phải lần trước em nói, tôi nóng đến mức em không chịu nổi sao…”

Đồng tử Giang Nguyệt chợt mở to, rượu cũng tỉnh được một nửa, cô ấp úng nói: “… Anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu!”

Bây giờ cô lại ngại ngùng.

“Anh muốn thử không?” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, cô đưa ly rượu lên trước miệng anh.

Tiêu Kỳ Nhiên cao hơn cô rất nhiều, lúc này anh hơi cúi xuống ra hiệu cho cô đút.

Giang Nguyệt cẩn thận nâng ly lên, hơi nghiêng một chút, lo lắng nó sẽ tràn ra ngoài, nhìn anh uống vào miệng, cô mới nở nụ cười:

“Thế nào, có phải ngon lắm… Ưm…”

Cô còn chưa nói xong câu kế tiếp, thì đã bị phong ấn trong nụ hôn rượu vang nóng.

Đèn màu trang trí treo xung quanh, cùng với những ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, họ ôm hôn nhau dưới những ánh đèn như vậy.

Điều này khiến Giang Nguyệt nhớ đến những bức tranh của Monet.

Mông lung, mộng ảo.

Ở trong một đất nước như vậy, những người yêu hôn nhau là chuyện tập mãi cũng thành thói quen, không ai làm phiền họ, cho dù bọn họ có nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ nở một nụ cười chúc phúc.

Đến khi nụ hôn kết thúc, hai má Giang Nguyệt đỏ ửng, cô hoàn toàn trở nên mơ mơ hồ hồ.

“Đúng là rất ngon.”

Anh nói không giống như đang nói về rượu vang nóng.

Môi cô đỏ tươi, hôn vào rất ngọt ngào, cả người đều thơm thơm.

Khiến cho người khác nghiện đến mức phát điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK