Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93

Bé trợ lý gật đầu, vỗ ngực nói: “Chị Giang Nguyệt, chị yên tâm quay phim đi. Lát nữa em sẽ đi trung tâm thương mại giúp chị chọn một món quà thật thích hợp.”

Giang Nguyệt gật đầu, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Cô đến tham gia tiệc sinh nhật của Đoàn thiếu, vậy có cần thông báo cho Tiêu Kỳ Nhiên hay không?

Quên đi! Chờ quay phim xong rồi tính sau vậy!

Trong phòng lớn nhất của một quán bar.

Trong phòng, nam nữ ngồi cùng nhau, trên mặt đều tràn đầy tươi cười. Đoàn Dật Bác ngồi ở chính giữa, bị mọi người vây quanh. Trên đầu hắn còn đội một cái mũ sinh nhật kỳ quái, nhìn có chút buồn cười.

Ở một bên ghế sô pha khác, Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đó. Cô gái nhỏ bên cạnh anh thì thẹn thùng rụt rè. Cô nàng ôm chặt lấy cánh tay anh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Với kinh nghiệm của lần trước, mọi người đều biết rằng cô gái Tiêu Kỳ Nhiên mang đến lần này là bảo vật trong lòng anh ta, không ai dám đùa giỡn.

Nhưng Đoàn Dật Bác không sợ.

Hắn đã có chút say, lảo đảo đứng lên, cầm ly rượu đi đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, cúi người nhìn khuôn mặt cô gái bên cạnh anh.

Cô bé trắng trẻo, sạch sẽ, trông còn rất trẻ, đôi mắt giống như thỏ, khiến người ta dễ dàng yêu thích.

Nhưng, cô nàng không phải Giang Nguyệt.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Di Di, Đoàn Dật Bác hơi khựng lại, cổ quái nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ Nhiên.

“Mẹ kiếp, ai đây?”

Đoàn Dật Bác bốc phát tính tình ngang ngược. Từ trước đến nay, hắn nói chuyện không cần nể nang bất cứ ai.

Vẻ mặt Đoàn Dật Bác thất vọng: “Không phải trước đó đã nói rồi sao? Đến khi sinh nhật tôi, cậu phải dẫn Giang Nguyệt tới cùng chứ?”

Có thể thấy việc Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đến đây khiến Đoàn Dật bác rất không hài lòng.

Lời này vừa dứt, phòng riêng trở nên yên tĩnh, Tần Di Di vốn nhút nhát, giờ phút này cũng sững người, bất an cắn môi, giật giật ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tần Di Di để trấn an, sau đó lạnh nhạt nói với Đoàn Dật Bác:

“Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật cậu đều là người nhà, dẫn cô ấy đến làm gì.”

Đoàn Dật Bác cũng không khách khí hỏi lại: “Giang Nguyệt không phải là người nhà sao?”

Anh nhíu mày, tức giận đến mức muốn gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, muốn gọi cô qua.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có chút thay đổi, chỉ là giữa hai lông mày hơi cau lại.

Tần Di Di ngồi rất gần Tiêu Kỳ Nhiên và có thể dễ dàng quan sát những thay đổi trên khuôn mặt anh.

Cô nhìn ra được, lúc nhắc tới Giang Nguyệt, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không dễ nhìn cho lắm.

Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “A Nhiên, Đoàn thiếu hình như không muốn gặp em. Anh nên dẫn chị Giang Nguyệt tới, chị ấy thích hợp hơn em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK