Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15

Đạo diễn vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, tựa như nghĩ tới cái gì đó, lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra một tia đùa giỡn: “Kịch bản có thể thay đổi sao?”

“Đương nhiên có thể!” Đạo diễn Trương gật gật đầu.

Ông đồng ý đây cũng chỉ là nghĩ sẽ tùy tiện thêm một vai phụ mà thôi, có cái gì không thể thay đổi?

“Vậy thì thay đổi phân cảnh của nữ chính đi. Vừa nhảy múa vừa thổi sáo, không biết đang khoe khoang cái gì. Thật th ô tục!”

Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thanh đạm nhưng những lời nói ra lại cực kỳ châm chọc và mỉa mai:

“Nếu diễn như vậy, thật không biết đây là phim chúc mừng năm mới hay là phim 18+ nữa.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức hít một hơi lạnh

Người bình tĩnh như Giang Nguyệt lúc này cũng nghiêng đầu nhìn về hắn, ánh mắt khẽ run.

Bề ngoài thì anh đang nói về việc thay đổi kịch bản, nhưng trong lòng ai cũng có thể nghe rõ anh đang mắng ai.

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, lại cúi đầu nhìn Tần Di Di, ngữ khí hòa hoãn:

“Di Di chúng ta tuy rằng không biết, nhưng có thể học.”

Anh xoa đầu Tần Di Di như nơi này không có người, giọng nói lại dịu dàng hơn trước:

“Có tự tin học được múa cổ điển không?”

Cảm giác được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, Tần Di Di cố nén cười, nhưng vẫn kiên trì trả lời: “Tiêu tổng, em có lòng tin có thể học được ạ.”

“Vậy tốt. Nữ chính này cứ chọn Di Di đi. Còn về phần Giang Nguyệt…”

Hắn dừng một chút, lại thản nhiên nói:

“Phụ trách dạy Di Di học múa.”

Tiêu Kỳ Nhiên là người có địa vị cao nhất trong phòng này, những gì hắn nói ra đương nhiên cũng cực kỳ có trọng lượng.

Không khác gì tiếng búa gõ ấn định.

Nói xong câu này thì không cho ai có cơ hội nói chuyện nữa, lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài.

Không ai ngờ rằng mọi thứ sẽ phát triển như thế này, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Tần Di Di cũng phản ứng lại, vội vàng bước nhanh đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên. Lúc cô nàng đi ngang qua Giang Nguyệt còn thấp giọng nói một câu:

“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.”

Nói xong cũng nhanh chóng rời đi, giống như một khắc cũng không muốn rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.

Tay cầm sáo của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.

Đạo diễn Trương vẻ mặt tuyệt vọng, loạng choạng đi tới bên cạnh Giang Nguyệt, nắm lấy cánh tay cô:

“Giang tiểu thư, cô có thể… giúp tôi khuyên nhủ Tiêu tổng được không?”

Lúc Giang Nguyệt từ trường quay đi ra, quên mất chiếc áo khoác lúc mặc tới, gió lạnh bên ngoài khiến chân cô run lên.

Chị Trần đuổi theo, vội vàng khoác áo khoác cho cô, không khỏi nhỏ giọng trách mắng:

“Em không để ý thân thể của mình một chút được hả? Sắp vào đông rồi, áo khoác cũng không chịu mặc vào. Đến lúc đó bị cảm lạnh, đừng hòng chị chăm sóc cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK