Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 858

Nhưng đại đa số chỉ có thể là ở bên ngoài nuôi dưỡng, không lo cơm áo gạo tiền, cả đời sung sướng. Đồng thời cũng sẽ không có một chút danh phận gì.

Đề tài quá nghiêm túc, ngay cả Đoàn Dật Bác bình thường hay đùa giỡn cũng không bình tĩnh được nữa, miệng há to đến có thể nhét cả một quả trứng gà, nhưng hồi lâu cũng không dám phát ra tiếng nào.

Trong một môi trường quá yên tĩnh, bầu không khí cũng lạnh theo.

Đoàn Dật Bác thật sự không muốn nhìn không khí đóng băng như vậy, liền ha ha nói:

“A Nhiên, cậu uống say rồi đúng không? Tống Du không có ý này, là cậu suy nghĩ nhiều…”

“A Nhiên, lời này của cậu có thể tin chứ?” Tống Du đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ là đang nghiêm túc đòi đáp án với Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng, không ai trong hai bọn họ đang nói đùa.

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý cùng tán thành.

Hắn không giống Đoàn Dật Bác miệng đầy lời chạy tàu, từ trước đến nay lời nói ra rồi thì nhất định phải làm. Bởi vì vậy mà lời của hắn trong lòng đám bạn bè này rất có địa vị.

Những người xung quanh nghe cuộc trò chuyện này vô cùng kinh hãi.

Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du hai người này, thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Gia tộc thông gia, liên hôn thương mại, làm sao có thể chỉ trong vài câu mà giải thích được?

“A Nhiên cậu thật không có phúc hậu. Cậu còn chưa kết hôn, sau lại xúi Tống Du ly hôn rồi? Cái này nói thế nào nhỉ? Là phá miếu ni cô cũng không phá hôn nhân gì gì đó à?”

“Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc một gia đình!” Có người sửa lại giúp anh ta.

“Đúng, đúng, chính là câu này.” Đoàn Dật Bác lắc đầu: “Cậu là người độc thân, nên lo chuyện hôn nhân của mình trước đi chứ.”

Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới lời trêu chọc trêu ghẹo của hắn, chỉ hút hết một hơi thuốc cuối cùng, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn:

“Tống Du, ra ngoài với tôi một lát.”

Hai người vừa rời đi, phòng riêng thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.

Trên hành lang.

Tống Du rất ít khi hút thuốc, lúc này đây, lần đầu tiên từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá:

“Lại hút thêm một điếu nữa?”

“Gần đây đang cai thuốc, giới hạn mỗi ngày một điếu. Tôi vừa hút xong rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên tay anh ta, lại nhàn nhạt dời đi.

“Thật hiếm thấy.” Tống Du cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cười cười, châm một điếu thuốc cho mình, sau khi cất bật lửa đi mới nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái: “Vừa rồi là nói đùa đấy à?”

Tống Du là đang nói về chuyện đồng ý cho anh ta và Bạch Hạc ly hôn.

Tiêu Kỳ Nhiên hừ một tiếng, không trả lời.

Anh đối với mọi người từ trước đến nay luôn tỉ mỉ tỉ mỉ, từ khi nào từng đùa giỡn như vậy?

Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, Tống Du suy nghĩ vài giây, như có như không cười khẽ một tiếng:

“Thế nào? Cậu định để tôi mở một tiền lệ thất hôn, mở đường cho cậu phản nghịch sau này sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên dùng ngón tay nới lỏng cổ áo, lười biếng và thiếu kiên nhẫn trả lời: “Cậu làm luật sư bình thường đã quen kiện tụng, lời nói cũng nhiều hơn người khác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK