Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 998

“Không được!”

“Không được!”

Hai người kia gần như đồng thanh hét lên.

Thịnh Cảnh Tây: “Cháu không thèm cô ấy đâu, con gái gì mà suốt ngày khóc lóc sụt sùi.”

Giang Nguyệt cũng không chút khách khí mà đối lời: “Vậy tôi phải ngàn lần cảm tạ anh Thịnh đã không chú ý tới, để tránh tôi phải nể mặt chú Thịnh và bà, phải vắt hết óc suy nghĩ lý do đàng hoàng cự tuyệt anh.”

Được rồi, hai người này vừa nhìn đã thấy không có mệnh nhân duyên.

Trình Nghênh Xuân cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nói nói cười cười rồi không nhắc tới đề tài này nữa.

Trong phòng, cả gia đình quây quần bên nhau trong bầu không khí ấm áp.

Mà ở bên ngoài, một chiếc xe đen đã đứng đó chờ đợi rất lâu.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Nguyệt chủ động nói có chuyện muốn nói chuyện với Thịnh Sóc Thành. Vì thế hai người vào thư phòng, cô vừa ngồi đối diện Thịnh Sóc Thành, âm thanh của đối phương liền truyền tới:

“Cô muốn giúp thằng nhóc kia lấy bằng lái xe?”

Giang Nguyệt giật mình, trong lòng không nghĩ tới lại bị ông đoán được: “… Vâng.”

Thịnh Sóc Thành dường như đã đoán được điều đó, khóe môi ông cong lên: “Hai đứa gần bằng tuổi nhau, nếu ở bên nhau thì cũng hợp lý.”

“Anh ấy đã giúp tôi, tôi chỉ không muốn nợ người khác.” Giang Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười: “Hơn nữa, tôi cảm thấy… anh Thịnh là một người rất tinh tế, tin rằng sau tai nạn lần này anh ấy nhất định sẽ chú ý an toàn hơn.”

“Tôi lại không thấy thế.” Thịnh Sóc Thành nhướng mày: “Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai nói thằng nhóc đó tinh tế cả.”

Giang Nguyệt nhìn ông mỉm cười, giọng nói chắc nịch: “Có lẽ anh Thịnh cũng có mặt mà chú không biết.”

Chính là sự tinh tế và dịu dàng đó.

Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô một cái, một lúc sau ông mở ngăn kéo ra.

“Thế nào, giấy phép lái xe của tôi đâu?”

Sau khi từ nhà họ Thịnh đi ra, Thịnh Cảnh Tây nhảy nhót vui vẻ, trên mặt tràn ngập sự chờ mong, vừa cười vừa nói: “Giang Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nhỏ bé à…”

“Được rồi, được rồi.” Giang Nguyệt hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đã lấy được giấy phép lái xe rồi thì…”

“Thì sao?” Thịnh Cảnh Tây háo hức ngắt lời cô.

“Thì anh phải chở tôi một lần trên chiếc xe đó, rồi tôi sẽ cân nhắc có nên đưa giấy phép lái xe cho anh hay không.”

Lời của Giang Nguyệt cũng có lý: “Tôi muốn xác nhận xem có giống lời anh nói sau này sẽ chú ý an toàn hay không.”

“Không thành vấn đề.” Thịnh Cảnh Tây sảng khoái trả lời: “Đợi qua một thời gian nữa, tôi sẽ dẫn cô đến trường đua dạo chơi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK