Chương 52
Nhưng cô không ngờ rằng ngay cả mẹ ruột của mình cũng nghĩ như vậy.
Giang Nguyệt cầm điện thoại di động, giọng nói nhợt nhạt vô lực: “Mẹ, thật ra con ở Giang San rất vất vả, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.”
Không chỉ mệt mỏi về thể chất mà còn mệt mỏi về tinh thần.
“Trên thế giới này có ai sống mà không mệt mỏi? Con cũng biết, mẹ cưới chồng lần hai, luôn bị ánh mắt soi mói của mọi người, cụp đuôi mà sống. Mẹ ở trong nhà của bọn họ, ngay cả một câu cũng không nói được.”
Chu Ninh Vân nhắc tới những thứ này, ngữ khí khó tránh khỏi có phần chua xót, có vài phần ý tứ bất đắc dĩ.
Nghe được mẹ sống vất vả như vậy, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi đau xót, lẩm bẩm nói:
“Nếu đã sống không tốt, vì sao phải cùng ông ấy kết hôn?”
Thật ra cô vẫn luôn không hiểu, vì sao năm đó tang lễ của bố cô vừa với xong, mẹ đã có thể không để ý ánh mắt người khác, vội vàng kết hôn như vậy.
Chỉ để lại cho cô một đống rối rắm, cùng một đứa em trai tuy rằng cơ thể trưởng thành nhưng tâm trí chưa trưởng thành như Giang Dự.
“Mẹ còn không phải sợ liên lụy hai chị em con sao?”
Chu Ninh Vân vừa mở miệng, liền tùy tiện tìm một lý do:
“Trong nhà không có đàn ông làm trụ cột, sớm muộn gì gia đình cũng tan nát. Hiện tại không phải rất tốt sao? Con chỉ cần chăm sóc em trai con là được rồi.”
Chu Vân Ninh nói một cách rất nghiêm túc, nghe như thật sự đang suy nghĩ cho Giang Nguyệt vậy.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố bình tĩnh nói: “Cũng không tốt như mẹ nghĩ đâu, con nợ Giang San 30 tỷ!”
“Ba mươi tỷ?” Chu Ninh Vân kêu lên một tiếng, thanh âm trở nên cổ quái:
“Giang Nguyệt, con tiêu nhiều tiền như vậy từ khi nào? Công ty đó không phải do con điều hành sao? Không có việc gì tại sao lại tiêu nhiều tiền như thế hả?”
Giang Nguyệt nghe mẹ của mình trách móc, nhẹ giọng nói:
“Giang Dự nghiện cờ bạc nặng, nợ nần chồng chất. Ba mươi tỷ này là con thay nó trả nợ!”
Nghe được câu này, Chu Ninh Vân sửng sốt trong chốc lát, thanh âm yếu đi một chút, cũng không có hung hăng như trước:
“Là như vậy à… Vậy con làm chị, giúp em trai trả nợ cũng là hợp tình hợp lý.”
“Mẹ, vậy con là cái gì, là cái máy trả tiền của Giang Dự sao? Con làm như vậy là đương nhiên sao?”
“Giang Nguyệt, lời này của con thật khiến người khác lạnh lòng. Đó chính là em trai ruột của con.” Chu Ninh Vân run run giọng nói:
“Chẳng lẽ con muốn em trai con cũng giống như cha con, đang sống sờ sờ lại bị người ta đánh chết. Như vậy thì con mới hài lòng đúng không?”
Giang Nguyệt nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không phát hiện móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thật ra Giang Nguyệt biết, Chu Ninh Vân vẫn rất thiên vị.
Không chỉ có Chu Ninh Vân thiên vị, ngay cả người cha đã mất của cô cũng giống như vậy.
“Được, được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà bọn họ sắp trở về rồi.”