Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23

Làn da trắng mịn như tuyết, vòng eo mảnh khảnh rất dễ dàng lưu lại vết ngón tay, từng mảng màu tím hồng, giống như hoa mai nở rộ bên hông.

Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng th ở dốc của cô hoà vào tiếng mưa rơi tí tách.

Chờ người đàn ông không ngừng đòi hỏi xong, cô mệt mỏi cuộn mình dưới chăn, nhướng mi nhìn người đàn ông đã rút lui và rời đi.

Anh đi tắm, đến bên cửa sổ xem thời tiết một chút. Có lẽ do bên ngoài mưa quá lớn, anh nhíu mày, trở lại giường, hiếm khi qua đêm với cô.

“Đêm nay, không trở về à?” Dư vị còn chưa hết, nhưng trong giọng nói của cô vẫn có một chút mê hoặc trong vô thức.

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng người, đưa lưng về phía cô, thản nhiên nói: “Trời sắp sáng rồi.”

Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của người đàn ông, cố ý tỏ ra bình thản, tùy ý hòi: “Lần này anh định chơi bao lâu?”

Cô đang nói về Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên không lên tiếng, một lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy: “Ai nói với cô, lần này là tôi chơi đùa?”

Giang Nguyệt cứng đờ.

Tiêu Kỳ Nhiên không nhìn cô nhiều, anh cũng thản nhiên không kém, nhưng giọng điệu rõ ràng mang theo ý cảnh cáo: “Cô ấy rất ngoan, không giống những người khác.”

Những người khác?

Hiểu rồi, thì ra “những người khác” trong lời nói của anh, là Giang Nguyệt cô.

Giang Nguyệt chậm lại vài giây, tim như bị chặn lại, cảm giác chua xót kia bắt đầu khuếch tán, lan ra toàn thân.

Cuối cùng, cô giả bộ lãnh đạm nhắm mắt lại: “Biết rồi, ngủ thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc, ánh mắt cũng lạnh xuống, giữa hai hàng lông mày càng thêm u ám nồng đậm.

Mặc dù tối hôm qua đã làm rất muộn, nhưng đồng hồ sinh học của Giang Nguyệt vẫn đánh thức cô dậy sớm.

Cô xoa huyệt thái dương đang nhức nhối vì thiếu ngủ, nhìn khoảng trống bên cạnh, tự cười nhạo bản thân rồi lết vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã ngồi trong phòng khách ăn sáng, cô sửng ra một chút.

“Anh… Anh vẫn chưa đi à?”

Tay Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Đuổi tôi?”

Giọng Giang Nguyệt cũng thanh đạm không kém: “Không có, chỉ là không ngờ anh có thể ở cùng tôi lâu như vậy.”

Sự ái muội thân mật tối qua dường như không tồn tại, hai người vẫn duy trì cảm giác chừng mực ở khoảng cách nhất định.

Tiêu Kỳ Nhiên khí chất thanh quý, lúc ngồi trên ghế chậm rãi ăn sáng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một loại khí chất độc đáo từ trong ra ngoài.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK