Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97

Tần Di Di cắn môi, nhìn dòng chữ kia, trong lòng có chút phiền muộn, trực tiếp xóa lịch sử trò chuyện, sau đó mới ra khỏi toilet, trở lại phòng riêng.

Sau khi trả lời tin nhắn của Tần Di Di, Giang Nguyệt vốn định đi ngủ, nhưng lại lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu vẫn ngủ không được, ngược lại càng ngày càng tỉnh.

Cuối cùng cô từ trên giường ngồi dậy, gọi điện thoại cho Hứa Ngôn Sâm, rủ anh đến chỗ cũ uống rượu.

“Cái này là đang khoe khoang với cô đó, cô còn có thể chịu được sao?”

Hứa Ngôn Sâm nhìn lịch sử trò chuyện, đập mạnh bàn một cái khiến người bên cạnh kinh hãi nhìn sang.

Vì không để người khác phát hiện, Giang Nguyệt đành phải kéo mũ, trừng mắt với Hứa Ngôn Sâm: “Đừng có ồn ào.”

Chỉ là đi ra ngoài để thư giãn, Giang Nguyệt còn không có ý định bị người nhận ra.

Hứa Ngôn Sâm rất khó chịu, trợn mắt đều muốn lật lên trời, cầm ly vodka uống một hơi cạn sạch. Kết quả cay đến mức anh nhe răng trợn mắt, còn không quên mắng:

“Thật đúng là một cặp trà xanh kết hợp với chó. Thiên trường địa cửu nha.”

Giang Nguyệt hẹn Hứa Ngôn Sâm đi ra là vì muốn uống rượu, không muốn cùng anh làm bà tám sau lưng nói xấu người khác, giống như oán phụ.

Mi tâm cô hơi nhíu lại, ra hiệu cho anh đừng xúc động như vậy.

“Tôi nói đang yên đang lành, cô không bồi kim chủ của cô, còn rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống rượu, thì ra là Kim chủ lại đi bồi trà xanh rồi.”

Hắn lại gọi một ly rượu, trong giọng nói đã bắt đầu có chút ngà ngà: “Cô còn định chịu ủy khuất này đến bao giờ? Hả, Ninja rùa Giang Nguyệt?”

Mồm miệng Hứa Ngôn Sâm trước sau như một, Giang Nguyệt cũng đã quen rồi.

Cô nâng ly rượu lên, chạm vào ly của anh một chút, giọng điệu thanh đạm tùy ý: “Tôi chuẩn bị đạp kim chủ đi rồi, chúc mừng trước một chút đi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Ngôn Sâm sáng ngời: “Cô rốt cuộc cùng thông não rồi à? Không còn yêu đương mù quáng nữa, cũng đã chịu rời khỏi cái tên đàn ông chó má kia?”

Giang Nguyệt: “…”

Cô được tính là yêu đương mù quáng gì chứ? Cùng lắm là một người đáng thương không ai yêu mà thôi.

Hứa Ngôn Sâm nói một cách hùng hồn, đầu lưỡi của anh cũng đã bắt đầu ấp úng:

“Đáng ra cô phải làm như vậy từ lâu rồi. Tên Tiêu Kỳ Nhiên kia ngoài trừ việc có chút tiền ra. Thì có điểm nào đáng để cô coi trọng chứ?”

“Ôn nhu không có. Săn sóc cũng không. Cô cứ phải đâm đầu vào đó làm gì?” Hứa Ngôn Sâm nhướng mí mắt nhìn cô: “Lần này thật sự quyết định ra đi rồi chứ?”

“Ừ, quyết định rồi.” Giang Nguyệt ừ một tiếng, uống cạn rượu trong ly.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Ngôn Sâm.

Trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia, một chút ướt át cũng không có, quyết tuyệt mà dứt khoát.

Hứa Ngôn Sâm: “Đã thông báo cho ông chủ của cô chưa.”

Giang Nguyệt: “Thông báo rồi, nhưng anh ta không đồng ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK