Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 745

Kiều Cẩn Nhuận bước tới kéo rèm cửa sổ lại.

Người đàn ông đi theo hai người đang đứng dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh Kiều Cẩn Nhuận kéo rèm cửa, ánh mắt lập tức tối sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở chung một phòng thì thôi đi, sao lại phải kéo rèm cửa sổ?

Tiêu Kỳ Nhiên xoay người rời đi.

Khi kéo rèm cửa sổ xong, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, Giang Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun đã vén lên hơn phân nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc eo nhỏ của cô.

“… Cô cởi đồ ra đi.” Kiều Cẩn Nhuận ho vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng rời đi, quay lưng lại: “Xong rồi thì gọi tôi.”

Anh ta không muốn xúc phạm cô.

“Bác sĩ Kiều xấu hổ hả?” Giang Nguyệt nhận ra sự khác thường, cười trêu ghẹo anh ta: “Tôi nghe nói trong mắt bác sĩ không có giới tính mà.”

Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán cười nói: “Nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”

Một người đàn ông bình thường rất khó mà không phản ứng khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cởi quần áo.

Trừ khi là người bất thường.

Giang Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì: “Dù sao nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên bàn mổ cũng bị thấy sạch mà.”

Ngoại trừ sinh tử, tất cả nhà những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Kiều Cẩn Nhuận vẫn quay lưng về phía cô, im lặng một chút mới mở miệng, “Nếu là như vậy, tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Không bao giờ có ngày nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật.

Giang Nguyệt cởi quần áo xong, nằm sấp trên sô pha rồi gọi Kiều Cẩn Nhuận, anh ta mới xoay người lại.

Kiều Cẩn Nhuận không chớp mắt đi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.”

Giang Nguyệt đột nhiên hỏi: “Có đau hơn tiêm không?”

Kiều Cẩn Nhuận rất thành thật: “Đau hơn tiêm nhiều.”

Giang Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Bây giờ hối hận còn kịp không?”

Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười đè lưng cô lại, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Muộn rồi!”

Mỗi lần kim châm xuống, Giang Nguyệt liên tục kêu khổ không ngừng, khi cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưng và cổ đau đến mức cô rơi nước mắt.

“Không bao giờ tin anh nữa.” Giang Nguyệt tức giận kết luận, “Quả nhiên bác sĩ đều là ma quỷ.”

Sau này cô không chỉ sợ tiêm, mà còn sợ châm cứu.

Khi trời gần tối, Giang Nguyệt mới ra khỏi căn hộ của Kiều Cẩn Nhuận.

“Bác sĩ Kiều đừng tiễn tôi nữa, hôm nay vất vả cho anh rồi.” Giang Nguyệt đứng yên, ra hiệu anh ta không cần tiễn cô nữa.

Kiều Cẩn Nhuận không cưỡng cầu, chỉ nhìn cô đi xa, lúc cô quay đầu lại, anh ta còn vẫy tay chào tạm biệt cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK