Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 999

Lời lớn của anh ta còn chưa dứt thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Nguyệt quét qua, Thịnh Cảnh Tây lập tức sửa lại: “Được rồi, để anh cho cô thấy sự hối cải của Thịnh Cảnh Tây tôi!”

“Nói ít làm nhiều là được rồi.”

Hai người đi vài bước, Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Đầu tiên cô khựng lại, sau đó nhanh chóng rời mắt: “Tôi hơi buồn ngủ rồi.”

Thịnh Cảnh Tây không biết sự xuất hiện của “người thứ ba”, anh ta chỉ vào chiếc xe cách đó không xa rồi búng tay: “Buổi tối nguy hiểm lắm, để tôi đưa cô về.”

Vừa đi được hai bước, phía sau là tiếng cửa xe mở ra.

Rõ ràng là không xoay người nhưng Giang Nguyệt như có giác quan thứ sáu mà phát giác ra có điều không ổn.

Cô biết rằng anh ta ở đó.

Đứng ngay phía sau cô.

Như một cái bóng.

Cuối cùng, Giang Nguyệt dừng hẳn lại, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, tôi muốn một mình…”

Thịnh Cảnh Tây vừa định mở miệng hỏi lý do thì đã thấy người đàn ông kia đứng sau Giang Nguyệt, anh ta liền hiểu ra vấn đề.

Giang Nguyệt muốn tâm sự cùng “tình lang” của cô.

“Ok, cô về đến nhà rồi thì gọi cho tôi.” Thịnh Cảnh Tây dặn dò cô một câu rồi nghênh ngang lên xe của mình.

Đều là đàn ông với nhau, đương nhiên Thịnh Cảnh Tây không ngốc, anh ta có thể nhận thấy ánh mắt đối địch từ phía người đàn ông kia.

Hơn nữa anh ta cũng lười giải thích, vì vậy đi trước là tốt nhất.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người ở đó.

“Tại sao?” Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng đầu tiên, giọng nói trầm khàn: “Tại sao lại như thế?”

“Tôi đã nói rất rõ ràng trong bệnh viện rồi.” Giang Nguyệt không khách sáo nói thẳng: “Tôi nghĩ anh nên tự hiểu.”

“Tôi không hiểu.” Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên đau đớn tột cùng, nỗi đau này so với sự đau đớn thể xác còn mạnh hơn gấp bội.

“Giang Nguyệt, tôi không hiểu.”

“Do tôi chưa đủ tốt ư? Ngày hôm đó trên du thuyền chưa đủ vui, hay do pháo hoa chưa đủ đẹp? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?”

Tiêu Kỳ Nhiên khẩn trương muốn biết nguyên nhân: “Nếu em không muốn trở thành phu nhân nhà giàu, thì chúng ta có thể kết hôn, rồi em tiếp tục làm một ngôi sao, làm bất cứ điều gì em muốn, miễn là em hạnh phúc.”

“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi.”

Giang Nguyệt lắc đầu, những điều anh ta vừa nói đều không phải điểm mấu chốt. Đương nhiên cô cũng biết, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không cản trở bất cứ chuyện gì Giang Nguyệt muốn làm.

“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi nói tôi không muốn bị trói buộc, đây không có nghĩa là tôi không muốn gả vào nhà họ Tiêu, không muốn trở thành vợ của anh.”

“Việc anh đối xử tốt với tôi là thật, nhưng đã từng vũ nhục và làm tổn thương tôi cũng là thật. Những chuyện đó giao hòa với nhau, tôi không phân biệt được tình cảm của mình đối với anh là gì, có lẽ nó rất sâu sắc, nhưng đó không nhất thiết là tình yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK