Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365

Một loạt hành động trôi chảy, uyển chuyển và tự nhiên.

Sau khi lên xe, ánh mắt của Giang Nguyệt nhanh chóng tuần tra bốn phía, xác định nhiều lần xem có ai khả nghi nào đang chú ý tới cô hay không.

Thấy thế, Kiều Cẩn Nhuận không nhịn được cười, trêu chọc: “Cô giống như là một trinh sát ở trên chiến trường vậy.”

“Không còn cách nào.” Giang Nguyệt buông tay, tháo kính và mũ ra, lộ ra một gương mặt kiều diễm động lòng người:

“Bệnh nghề nghiệp, bác sĩ Kiều xin thứ lỗi.”

“Tôi hiểu mà.” Trên mặt Kiều Cẩn Nhuận cũng treo ý cười thản nhiên, đem toàn bộ cửa xe đóng lại.

Anh biết Giang Nguyệt có thân phận đặc biệt, cũng hiểu được nếu anh muốn đem cô ra ngoài, vậy thì anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô.

Giang Nguyệt mang vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

Kiều Cẩn Nhuận lắc đầu: “Là tôi nên cảm ơn cô vì đã đồng ý đi thăm Như Như mới đúng.”

Thì ra em gái của bác sĩ Kiều tên là Như Như.

Giang Nguyệt nhớ kỹ trong lòng, nghĩ đến lát nữa gặp mặt, cô có thể thông qua gọi tên thân mật của em ấy, mà cùng em ấy kéo gần quan hệ hơn.

Kiều Cẩn Nhuận là người tỉ mỉ, nên lúc lái xe cũng chuyên chú không kém.

Giang Nguyệt cũng không có gan mà đi quấy rầy anh ta, dọc theo đường đi cô cũng ngồi yên lặng ở ghế phụ.

Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, nhưng cũng không hề ngượng ngùng.

Chờ qua đoạn đường đông đúc, xe chạy đến một con đường tương đối hẻo lánh và rộng rãi, Kiều Cẩn Nhuận mới thả lỏng tinh thần, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với Giang Nguyệt.

“Vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi, cái túi trên tay cô là gì vậy?”

Giang Nguyệt quay đầu cười, mặt mày trở nên dịu dàng hơn: “Là quà cho Như Như đó.”

“Cho Như Như?”

Giang Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu như Như Như nhận được quà từ người mà em ấy thích, nhất định em ấy sẽ rất vui vẻ.”

“Mọi bệnh tật đều là do tâm sinh, tâm tình ảnh hưởng rất nhiều đến trạng thái của người bệnh. Đây là điều mà bác sĩ Kiều đã nói cho tôi biết không phải sao?”

“Chỉ cần tâm trạng của Như Như tốt, nói không chừng bệnh của em ấy cũng có thể nhanh chóng tốt lên.”

Nghe được câu nói này, ý cười của Kiều Cẩn Nhuận có chút thu liễm lại: “Có lẽ vậy.”

Nếu đã mở ra được đề tài, Giang Nguyệt liền mượn cớ tiếp tục hỏi: “Như Như năm nay bao nhiêu tuổi, học tiểu học hay trung học vậy?”

“Chị Trần, người đại diện của tôi đó, có một đứa con gái tên là Hi Hi, năm nay học trung học. Nếu hai em ấy bằng tuổi nhau, có thể để cho các em ấy kết bạn với nhau.”

Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc vài giây, mới chậm rãi trả lời: “Em tôi mười lăm tuổi. Nhưng… đã không còn đi học nữa.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK